
iệp đại học, Hà Mộ văn liền đi Mỹ,
tiếp tục học nghiên cứu sinh. Từ miệng những bạn học khác, Trang Vĩ Quần biết được một số tin tức gián đoạn về hắn.
Nghe nói, trong thời
gian còn đang đi học, hắn thường xuyên lợi dụng những lúc rảnh rỗi sau
khi học xong, đến một công ty kiến trúc nổi tiếng ở địa phương làm việc
bán thời gian để học hỏi những kinh nghiệm thực tế; nghe nói, sau khi
tốt nghiệp không lâu, hắn đã tranh thủ có một số vốn trong tay, thuê một văn phòng nho nhỏ để làm việc, tiếp nhận những dự án thử nghiệm, dựa
vào tài năng sở trường bẩm sinh, cộng với những mối quan hệ cá nhân xây
dựng trong mấy năm qua, không hề dựa vào nửa phần giúp đỡ của người
trong nhà, quy mô công ty xây dựng ngày càng mở rộng, cho đến hôm nay,
trở thành công ty xây dựng đứng hạng nhất nhì ở Mỹ và Châu Âu
"Hèn gì!" Tâm Uyển nói: "Em nghe nói, các kiến trúc sư ít nhiều gì đều có khả năng thiên phú về vẽ tranh."
"Danh xưng ‘kiến trúc sư’, tôi còn kém xa." Hà Mộ Văn khiêm tốn nói: "Chỉ là có hứng thú đụng chạm đến ít phẩm màu mà thôi."
"Mộ Văn, anh cũng đừng khiêm tốn quá" Trang Vĩ Quần cắt ngang lời của hắn,
mắt nhìn Hàn Tâm Uyển cùng Hàn Tâm Dao, nói: "Nhà anh ta ở núi Dương
Minh, đó chính là tác phẩm tốt nghiệp của anh ta, thực sự nhìn vào cực
kỳ độc đáo!" Hắn chuyển sang Mộ Văn, nói tiếp: "Khi nào rảnh rỗi, mang
hai viên ngọc này đi thăm nhà anh, như thế nào?"
"Được chứ!" Hà
Mộ Văn cười nói: "Xin đón chào! Có một đôi ngọc bích hạ cố đến chơi, vậy cũng thật là rực rỡ chói lóa danh xứng với thật."
Trong phòng ồn ào một hồi, yến tiệc linh đình, cười nói xôn xao, ánh mắt Hà Mộ Văn
thỉnh thoảng lại nhìn về bóng dáng thanh nhã đối diện ở xa kia.
Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười nhẹ, tất cả mọi cử động dù là nhỏ nhất của cô, đều làm rung động trái tim của hắn. . . . . .
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Rốt cuộc, cơm nước no nê, chén bát ngổn ngang.
Hàn Tâm Uyển vội vàng dọn dẹp chén bát trên bàn, Hàn Tâm Dao lại pha một
bình trà, bưng tới phòng khách, đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt hai
người.
"Các anh vừa uống trà vừa ôn lại chuyện cũ nhé, không quấy rầy nữa."
Ánh mắt Hà Mộ Văn đuổi theo hình dáng mảnh mai của Hàn Tâm Dao, khi bóng
dáng của cô khuất ở khúc quanh rẽ vào bếp, hắn ngẩn ngơ trong chốc lát.
"Mộ Văn, lần này trở về là vì nghỉ phép? Hay là có ý định ở lại lâu dài?" Trang Vĩ Quần cầm ly trà, nhìn Hà Mộ văn hỏi.
Hà Mộ văn phục hồi tinh thần lại, cười trả lời:
"Tôi có ý định thành lập văn phòng chi nhánh của công ty ở trong nước, địa
điểm tìm xong rồi, nhân viên, trợ lý cũng đã tuyển dụng xong, nếu không
có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, tôi sẽ nán lại đây một thời gian rất
dài.
Những năm ở nước ngoài rày đây mai đó, thành thật mà nói,
vẫn hoài niệm cố hương của mình, đồng bào của mình. Đất nước Mỹ được
mọi người hướng tới nhưng tôi trước sau không cách nào thích ứng với nó, chỉ cần thời tiết chuyển lạnh, tôi liền có cảm giác hít thở không
thông."
Hà Mộ Văn nghiêng người dựa vào sofa, duỗi thẳng chân,
nói tiếp: "Thời gian trôi qua thật nhanh! Thời gian tôi rời khỏi Đài
Loan, cũng đã nhiều năm như vậy!"
"Nói cũng phải." Trang Vĩ Quần
có vài ly rượu lót bụng, cá tính phóng khoáng trỗi dậy: "Đã nhiều năm
như vậy, hiện tại ta đã tìm được tình yêu của mình, còn anh, sao đến giờ vẫn là một người cô đơn? Hay là vẫn muốn tự do yêu đương , không cam
lòng bị trói buộc?"
"Anh nói lời này là thiếu công bằng."
"Sao?"
"Những viên ngọc bích đẹp giống như của Hàn gia vậy, rất khó tìm nha!"
"Aha!" Vĩ Quần rốt cuộc hiểu ý, vỗ bắp đùi, vui vẻ mỉm cười nói: "Thì ra anh
cũng yêu thích đặc sản Hàn gia nha! Chỉ tiếc, Tâm uyển đã có người chồng hoàn mỹ là tôi đây, còn Tâm Dao cũng là hoa đã có chủ, vị hôn phu chưa
cưới thanh mai trúc mã của cô ấy đang ra sức học hành ở Mỹ để lấy học vị tiến sĩ."
Nghe vậy, Hà Mộ văn cười cười, trong lòng xao động, có một chút buồn rầu và một chút thất vọng.
Thời gian hai người tâm sự cứ vô tình trôi qua, bất giác đã tới nửa đêm.
Lúc rời đi, Hà Mộ Văn kiên trì muốn đưa Hàn Tâm Dao trở về, Trang Vĩ Quần cùng Hàn Tâm Uyển đưa bọn họ đến cửa lớn.
Không ngờ, bên ngoài mưa đã tạnh, phía xa, vầng trăng hình lưỡi liềm nghiêng treo nơi chân trời.
Hà Mộ Văn khởi động máy, xe vững vàng chạy nhanh trên đường phốnvắng lạnh, trong làn gió thổi nhẹ mang theo hương thơm nhàn nhạt của hoa Huệ.
Đêm đã khuya, người xe đi trên đường cũng ít đi.
Hai tay hắn vững vàng cầm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, hai bên đường những tán cây xép hàng dày đặc, dưới ánh trăng càng lộ vẻ xanh biếc
lãng mạn.
"Cô vẫn còn đang đi học sao?" Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không." Cô nhẹ giọng trả lời, đôi mắt long lanh như có nước nhìn thẳng về phía
trước: "Tốt nghiệp một năm rồi, hiện tại đang giảng dạy tại trường trung học."
"Dạy ngữ văn, đúng không?"
Hàn Tâm Dao kinh ngạc quay đầu, nhìn hắn, "Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi dạy quốc văn?"
"Bởi vì. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô một cái, rồi
nói: "Cô khiến cho người ta có một cảm giác rất cổ kính, một l