XtGem Forum catalog
Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc

Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322594

Bình chọn: 10.00/10/259 lượt.

rể thì trong đôi mắt luôn tỏa ra ánh sáng

hạnh phúc. Thứ ánh sáng ấy luôn tràn trề trên gương mặt của chị.

Nhưng. . . . . . Còn cô thì sao?

"Trên bếp lò đang hầm nồi súp cách thủy, chú ý giúp chị. Khách sắp tới rồi, chị đi thay quần áo. . . . . ."

Lời nói của Hàn Tâm Uyển còn chưa dứt, Trang Vĩ Quần đã đứng trước cửa hưng phấn la lên:

"Tâm Uyển, Mộ Văn đến rồi!" Nói xong, anh ta dẫn một người đàn ông cao lớn

cường tráng đi vào, cánh tay thân thiết khoác qua vai của hắn.

Hàn Tâm Dao theo tiếng nói nhìn lại, liếc thấy người vừa tới thì trái tim tự nhiên đập loạn lên một nhịp.

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, cả cơ thể giống như bị niệm thần chú, đứng im không nhúc nhích.

Người đàn ông kia dường như cũng sững sờ, nhưng rất nhanh, hắn đã trấn tĩnh lại, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Trang Vĩ Quần không phát hiện ra mối quan hệ tế nhị giữa bọn họ, kích động nói:

"Để anh giới thiệu một chút. Đây là Hà Mộ Văn; còn hai vị này là hai viên

ngọc bích của nhà họ Hàn, vợ tôi - Tâm Uyển, em vợ tôi - Tâm Dao." Hắn

giới thiệu có phần tự hào.

Hàn Tâm Uyển kéo Trang Vĩ Quần lại

cạnh mình, "Người này nói nhiều đã thành thói quen, quả thật không còn

thuốc nào chữa khỏi được." Cô cười cười, nhìn sang Mộ Văn, mở miệng hỏi: "Từ lúc hai người bắt đầu quen biết, tính tình của anh ấy cũng như thế

này rồi sao?"

"Ừ, chỉ có hơn chứ không kém." Ý cười lấp đầy đáy

mắt và chân mày của Hà Mộ văn, "Nhưng mà, quả thực hai vị người cũng như tên, dịu dàng, khả ái động lòng người, gọi là ngọc bích, cũng không quá chút nào."

"Oa!" Hàn Tâm Uyển vui vẻ kêu lên, "Tâm Dao, nhanh đi lấy bình rượu đỏ tới đây, được hai vị nam sinh này khen tặng giống mỹ

nhân thời cổ đại, không rót rượu ăn mừng thì coi sao được!? Vĩ Quần, anh đi lấy ly đi, tối nay đặc biệt cho phép anh uống hai ly."

Bởi vì trước kia Trang Vĩ Quần từng có kỷ lục uống rượu say, hơn nữa lại say

như chết, chính vì vậy cho nên về sau mỗi lần uống dù chỉ một chút cũng

bị Hàn Tâm Uyển cấm chỉ, hôm nay cô dỡ bỏ lệnh cấm, hắn lập tức reo hò

và xông tới cầm cái ly.

"Rượu đỏ đến đây! Ly cũng đến đây!"

Mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn. Lúc này, trong phòng ăn tràn ngập tiếng cười.

Hà Mộ Văn uống rượu, nhưng ánh mắt lại quét về phía hai chị em Hàn Tâm Uyển và Hàn Tâm Dao.

Hai đóa hoa của Hàn gia. . . . . . Oh, không! Dùng Hoa để hình dung hình

như có chút tầm thường, là hai khối ngọc bích! Đúng là một đôi chị em

như hoa như ngọc. Hàn Tâm Uyển thanh lịch trong trắng như cây bông gòn,

Hàn Tâm Dao lại thanh nhã như bách hợp trong cốc sâu.

Hắn kìm

lòng không được chăm chú nhìn Tâm Dao. Cô có làn da trắng nõn, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt to hơi thoáng chút thẹn thùng, xem ra lại

long lanh nhu tình, đẹp đẽ động lòng người, mái tóc dài chạm vai tết lại thành hai cái đuôi sam, bộ âu phục vải nhung màu đen ôm lấy vóc người

nhỏ nhắn nhưng lung linh hấp dẫn của cô, nụ cười mềm mại, càng làm cô

trở nên tao nhã, thanh lịch.

Mới vừa rồi ở trong bóng đêm lờ mờ,

chỉ mơ hồ cảm thấy cô thuần khiết, thanh lịch, bây giờ dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời chiếu xuống, lại quan sát tỉ mỉ, vẻ đẹp của cô thật sự

làm cho người ta ngưng thở!

Bất ngờ, ánh mắt của cô lướt nhanh về phía hắn, tầm mắt của hai người tiếp xúc trong không khí, trong khoảng

thời gian chỉ bằng một cái chớp mắt ấy, Hà Mộ Văn cảm thấy rung động.

"Mộ Văn, không biết món ăn ưa thích của anh là gì, nên chúng tôi làm một

bàn đủ loại các món ăn, anh cứ tự nhiên chọn món nào mà anh thích, đừng

khách khí!" Hàn Tâm Uyển ân cần mời hắn.

"Trừ gừng và bột ngọt,

còn lại anh ta ăn được hết. Anh ta dị ứng với bột ngọt, mỗi lần ăn trúng bột ngọt đều muốn ngủ, còn có tác dụng hơn cả thuốc ngủ, nếu muốn chuốc cho anh ta ngủ luôn, thì cho nhiều bột ngọt vào trong thức ăn là được

rồi." Trang Vĩ Quần nửa đùa nửa thật nói.

"Thật xứng đáng là người bạn lâu năm của tôi, còn nhớ rõ nhược điểm của tôi như thế." Hà Mộ Văn cười nói.

"Dĩ nhiên là nhớ rồi! Năm đó chúng ta đi nghỉ ở bên ngoài, khi ăn buffet,

chỉ cần trong thức ăn có chút gừng, anh một mực không ăn; còn có một lần uống phải canh có quá nhiều bột ngọt, anh liền ngủ ngay trên bàn ăn,

vẫn là do tôi đưa anh đang ngủ như heo chết, cõng về ký túc xá!"

Trang Vĩ Quần hưng phấn nói, hơn nữa do đã uống mấy ly rượu đỏ vào bụng, nên

khi mở miệng thì không dừng lại được, "Nhớ năm đó, bạn bè mấy người

chúng ta, lên núi xuống biển, trải qua cuộc sống rất thỏa nguyện! Đúng

rồi, tôi còn nhớ rõ thời điểm đó anh đặc biệt thích vẽ tranh, bất kể tới nơi nào, anh đều mang theo giá vẽ, hiện tại thế nào? Còn tiếp tục nữa

không?"

"Thỉnh thoảng."

"Anh vẽ những gì?" Dường như bị hấp dẫn bởi chủ đề này, Hàn Tâm Dao rốt cuộc mở miệng, ánh mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào hắn.

"Vẽ phác họa, màu nước, tranh sơn dầu. . . . . . đều có."

"Công việc của anh thiên về phương diện mỹ thuật sao?" Cô lại hỏi.

"Mộ Văn là kiến trúc sư đấy!" Vĩ Quần cướp lời Tâm Dao, bổ sung thêm: "Anh

ta rất lợi hại, tự thành lập một công ty xây dựng ở Mĩ, anh ta là tổng

giám đốc đấy!"

Sau khi tốt ngh