
áng thoáng nghe được giọng nói của mẹ:
"Bạn già, ông có cảm nhận được rằng, con bé Tâm Dao gần đây có phần rầu rĩ không vui?"
"Có lẽ. . . . . . Chắc là nhớ tới Hoài Triết!" Cha Hàn buông quyển sách trên tay.
"Ừ, đáng lẽ ban đầu nên để cho con bé đi Mĩ cùng nhà họ Nhậm . . . "
Hàn Tâm Dao không nghe tiếp nữa, sải bước đi ngang qua sân, đẩy cổng và bước ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đường đến nhà chị Tâm Uyển thật ra thì cũng không xa, đi bộ ước chừng chỉ cần mười lăm phút là tới, con đường này, một năm bốn mùa luôn luôn rợp mát và yên tĩnh, làm cho người ta một cảm giác như lạc vào ảo mộng, ở nơi
phố thị phồn hoa này những con đường như thế được coi là hiếm có.
Dọc bên đường, những ngọn đèn nhẹ nhàng chiếu rọi, mưa bụi rơi đầy làm mặt
đất trở nên sáng bóng, những gốc cây cổ thụ dọc hai bên đường, trải qua
trận mưa này như một lễ rửa tội, lấp lánh những ý thơ xanh biếc.
Mới vừa rồi trong lòng đang rối loạn, chưa định được phương hướng, bây giờ
đã bị cảnh đẹp như thơ này xóa hết, bước chân của cô từ từ chậm lại, đôi môi cong lên thành một vòng cung rất đẹp.
Đột nhiên, một chiếc
xe hơi hiệu BMW màu xám bạc chạy quá tốc độ vụt ngang qua cạnh cô, cán
lên một vũng nước, làm tóe ra một làn nước đục, cô né tránh không kịp,
bị nước văng lên khiến cho váy và đôi chân ướt sũng.
Hàn Tâm Dao hoảng hốt dừng lại, nhìn đôi chân ướt nhẹp của mình.
Bây giờ, thật sự là rất "ẩm ướt" rồi !
Theo bản năng cô nhìn về phía chiếc xe vừa lái qua, vốn là muốn biểu lộ một
chút tức giận, nhưng không ngờ, chiếc xe kia cũng không hề nghênh ngang
bỏ đi, mà ngược lại còn chậm rãi chuyển làn đường, dừng lại ở lề đường
cách đó không xa.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người có thân
hình cao lớn bước ra. Bóng dáng đó hướng về phía cô, bước từ từ và cuối
cùng dừng lại ở trước mặt cô.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô tiếp xúc với một đôi mắt đen thẫm sáng ngời.
"Xin lỗi!" Người nọ nói với vẻ áy náy rất chân thành: "Mới vừa rồi nhất thời sơ sót, không để ý thấy bên đường có một vũng nước. Vì vậy đã cán qua
làm nước văng tung tóe khiến cô bị ướt, thật xin lỗi!"
Hàn Tâm Dao mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt này.
Hắn không che dù, mái tóc trong một thoáng đã bị mưa làm cho ướt nhẹp,
khuôn mặt và dáng vẻ của một người trưởng thành, vóc người cao lớn,
khiến một cô gái nhỏ nhắn như cô không thể không ngẩng đầu nhìn lên.
"Ồ! Không việc gì."
"Có cần tôi lái xe đưa cô trở về đổi lại bộ quần áo khác không?” Trong ánh mắt của hắn tràn đầy chân thành cùng nhiệt tình.
"Không cần, cám ơn anh." Cô lắc đầu từ chối, rồi cất bước muốn rời đi.
"Chờ một chút!" Người đàn ông chặn cô lại: "Trời mưa không nhỏ, để tỏ lòng
xin lỗi, hãy để tôi đưa cô đi một đoạn đường được không? Tôi thật sự
không có ý tứ gì khác!"
Nước mưa chảy xuống theo gương mặt của hắn, tới cái cằm mang vẻ nam tính đầy sức quyến rũ, nhỏ xuống.
"Không, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ cần đi đến đầu hẻm trước mặt là tới rồi." Cô ngại ngùng nói.
Nói vừa xong, cô cũng xoay người, không quay đầu lại, sải từng bước chân dài đi nhanh về phía trước.
Không biết tại sao, đôi mắt tràn đầy sức nóng bức người của hắn, làm cô có cảm giác không thở nổi.
Cô đi vào ngõ hẻm quen thuộc, bước vào một ngôi nhà lớn, bấm thang máy lên lầu, lúc này tinh thần vẫn chưa ổn định, thì anh rể của cô – Trang Vĩ
Quần đã mở cửa.
Anh ta dẫn Hàn Tâm Dao vào phòng khách, vừa cười
vừa nói: "đoạn đường ngắn như thế, vậy mà đi mất nửa tiếng, em ngồi xe
bò tới sao?"
"Em . . . . ." Hàn Tâm Dao mở miệng định giải thích lý do.
"Được rồi! Được rồi!" Anh ta ngắt lời cô, "Mau vào bếp đi, Tâm Uyển đang loay hoay trong đó, thiếu chút nữa sử dụng cả chân để làm việc rồi! Anh ra
đầu hẻm chờ bạn anh tới, 5, 6 năm rồi hắn chưa một lần trở lại đây, sợ
bị lạc đường."
Dứt lời, Trang Vĩ Quần vội vã chạy ra cửa, vào thang máy.
Hàn Tâm Dao đi tới phòng ăn, nhìn lên trên mặt bàn.
Hấp, luộc, xào, nấu . . . . . . những món thức ăn thật phong phú bày đầy trên bàn.
Cô đứng ngẩn người vẻ không tin, nghi ngờ nhìn về phòng bếp hô: "Rốt cuộc
hôm nay chị mời vị khách quý nào? Mà để cho đại tiểu thư nhà chúng ta
thân chinh xuống bếp, nấu ra một bàn thức ăn ngon đúng sở trường như
thế!"
"Là một bạn học thời đại học của Vĩ Quần đã nhiều năm không gặp, mới từ nước Mĩ trở về. Em nghĩ xem, chị làm sao có thể không tự
mình vào bếp được?" Hàn Tâm Uyển cẩn thận từng li từng tí bưng ra một
cái nồi lẩu bằng đồng nghi ngút khói, đặt lên bàn, rồi hỏi.
Hàn
Tâm Dao lại liếc về phía bàn thức ăn một lần nữa, cười nói: "Đừng nói là chỉ có một vị khách, nếu như có nửa tá khách, cũng không ăn hết nhiều
như vậy."
"Bởi vì lần đầu tiên Hà Mộ Văn tới dùng cơm, chị không
biết món ăn ưa thích của anh ta như thế nào, Vĩ Quần nói những món ăn
chị làm thật là lẫn lộn đủ vị đông tây nam bắc."
"Vậy sao không đưa anh ta ra ngoài ăn? Cũng tránh được phiền toái!"
"Đãi ở nhà có vẻ thành tâm hơn!" Hàn Tâm Uyển cười.
Hàn Tâm Dao nhìn chị mình, có chút mất hồn.
Mỗi khi chị ấy nói chuyện về anh