Yêu Còn Khó Hơn Chết

Yêu Còn Khó Hơn Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323752

Bình chọn: 10.00/10/375 lượt.

ấy

tỉnh, bác hãy nói chuyện cũng cô ấy.”

Bác Trương hỏi anh tối nay có chở em bé về không.

Anh nói để coi đã.

Anh cúp máy, không biết Triệu Vịnh Oái đã đứng đó từ lúc nào. Anh cũng

chẳng mời cô ta nhưng không biết sao cô ta lại biết được tin tức, từ sớm đã đến. May mà cô ta cũng không tìm anh nói chuyện, chỉ lủi thủi một

mình trong góc tối.

Triệu Vịnh Oái nói: “Đứa bé rất đáng yêu, nét mặt đều rất giống anh.”

Anh khách sáo nói: “Cảm ơn cô đã đến đây, cô cứ tự nhiên.”

Anh lướt qua người cô bước lên trước, Triệu Vịnh Oái chạy lên chặn trước mặt anh: “Sao Từ Y Khả lại không đến?”

Anh khó chịu ra mặt: “Chuyện này không đến lượt cô hỏi, Triệu Vịnh Oái, tôi và cô chỉ có quan hệ trong công việc, tôi hy vọng sau này cô không đến

quấy rầy Y Khả nữa, bằng không đừng trách tôi.”

Triệu Vịnh Oái không hề lùi bước: “Trần Mặc Dương em yêu anh, không phải chỉ

là một đứa bé thôi sao, em cũng có thể sinh cho anh, em có thể từ bỏ sự

nghiệp để ở nhà chăm sóc con cái. Em có thể như cô ấy chiều chuộng anh,

anh muốn con cái em sẽ sinh cho anh vài đứa.”

Anh cười lạnh đẩy cô ta ra: “Phụ nữ muốn sinh con cho tôi nhiều không đếm xuể, nhưng người có tư cách chỉ có mình cô ấy.”

Triệu Vịnh Oái gào lên: “Trần Mặc Dương, hai người sẽ không hạnh phúc đâu ,

anh là hung thủ giết bố cô ta! Cô ta sao có thể yêu anh, chắc chắn cô ta đang báo thù nên mới ở lại bên cạnh anh !”

Anh quay đầu hung dữ cảnh cáo: “Câm miệng! Triệu Vịnh Oái, đừng bao giờ

nghĩ là tôi nương tay với cô thì cô có thể ăn nói hàm hồ! Đừng có mơ

mộng hão huyền nữa, bằng không tôi sẽ hủy hợp đồng với cô ngay lập tức.”

Triệu Vịnh Oái vẫn điên cuồng kéo tay anh: “Em biết hai người không thể ở

cùng nhau, bằng không sao hai người đến bây giờ vẫn không kết hôn…Em có

thể, có thể chăm sóc con gái cho anh, anh hãy tin tưởng em. Sau này em

cũng luôn coi cô bé như con gái mình, anh không thích gì ở em em đều có

thể sửa được, được không…”

Anh chỉ coi như là cô ta đang nói nhảm mà thôi, người phụ nữ trước mắt rõ ràng giống điên.

Anh nói: “Triệu Vịnh Oái, cô không hề bình thường, tôi nghĩ cô nên đến bác sĩ tâm lí đi.”

Từ ngày làm bố anh đã trở nên nhân từ đi nhiều , nếu đổi lại là trước kia anh chắc chắn sẽ không để cô ta nói thêm một câu.

Anh tuyệt tình bước đi, Triệu Vịnh Oái ngã xuống đất, khóc gào: “Trần Mặc

Dương, anh đợi đấy, rồi một ngày nào đó em sẽ làm Trần phu nhân …”

Trần Mặc Dương trở lại tiệc, tâm trạng bực dọc.

Đằng kia cô bé tự nhiên khóc òa lên, bà Trân hỏi: “Có phải là vì nhiều người nên con bé sợ không?”

Trần Mặc Dương giang tay bế cô bé: “Có thể là con bé đã đói bụng .” Anh dỗ đứa bé rồi gọi bác Vương đi pha sữa.

Nhưng đứa bé không chịu uống chỉ há miệng khóc oa oa. Bác Vương kiểm tra khắp người bé, không có bị tiểu dầm, cũng không đói bụng, không hiểu sao cứ

khóc nháo lên không ngừng.

Bác Vương nói: “Hôm nay con bé làm sao vậy nhỉ bình thường ngoan lắm mà , có phải nhớ mẹ rồi không .”

Anh nghe xong thì nói: “Con yêu, con nhớ mẹ ư, đừng khóc đừng khóc để bố đưa con về với mẹ nhé.”

Bà Trần nói: “Bên ngoài đã sắp mưa, hay hôm nay ở lại đây đi dù sao cũng có bác Vương rồi.”

Anh lắc đầu bảo bác Vương đi thu dọn mọi thứ rồi quay sang bà Trần: “Con bé nhớ mẹ, nếu đêm nay không về sợ nó sẽ khóc không ngừng mất, mẹ giúp con tiếp đãi họ hàng đi.” Thật ra trong lòng anh rất sốt ruột không hiểu

sao anh chỉ muốn nhìn thấy cô ngay bây giờ.

Điện thoại trong túi vang lên, anh bắt máy.

Giọng bác Trương lo lắng truyền đến: “Trần tiên sinh, không ổn rồi , Y Khả

nàng không có trong phòng, không biết cô ấy đã đi đâu rồi …”

Trong điện thoại còn nói gì đó nữa nhưng anh nghe không rõ, liền giao lại đứa bé cho bà Trần sau đó chạy như điên ra khỏi cổng. Giây phút ấy anh cảm

thấy trái tim dường như bị bóp nghẹn

Không phải là như những gì anh nghĩ, tuyệt đối không phải! Cô chẳng qua chỉ

ra ngoài một lát thôi, có lẽ đi đến nhà bạn mà chưa kịp nói với bác

Trương.

Nhưng anh lại nhớ đến những lời nói trước khi anh ra khỏi nhà. Cô nói, con yêu, không có mẹ bên cạnh con phải nghe lời bố đấy!

Anh an ủi bản thân, chỉ là cô vu vơ nói vậy thôi, nhất định là vậy!

Trần Mặc Dương chạy nhanh về, vào nhà liền chạy lên phòng ngủ, trên giường

chăn gối vẫn rất gọn gàng, trong tủ quần áo cũng không có thiếu bộ nào,

kể cả giấy chứng minh, tiền, thẻ tín dụng cũng vẫn còn đấy.

Anh hỏi bác Trương: “Thế lần cuối cùng bác nhìn thấy cô ấy là lúc nào?”

“Cô ấy ăn tối xong còn ngồi lại nói chuyện với tôi một lúc, khoảng gần tám

giờ cô ấy nói mệt muốn đi ngủ, sau đó tôi cũng không nhìn thấy cô ấy đi

xuống nữa nên tôi cứ nghĩ là cô ấy ở trong phòng. Lúc nãy tôi sợ cô ấy

ngủ quên đóng cửa sổ lại nên mới gõ cửa vào, kết quả là không thấy người đâu cả…”

Bà thật không hiểu, một cô gái sao có thể biến mất ở ngay trước mắt mình

hai lần được. Cũng đã sinh con rồi, bà sao có thể ngờ Từ Y Khả lại vẫn

còn dày vò bản thân thế chứ! Đúng là nghiệp chướng mà.

Trần Mặc Dương cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, từ lúc cô bỏ đi đến giờ

vẫn chưa đến hai tiếng, trước tiên anh gọi điệ


XtGem Forum catalog