
ặc Dương, anh có biết em yêu anh nhiều bao
nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
Cô ngẩng đầu, đối diện mắt anh: “Trên đời này không có người phụ nữ nào
yêu anh hơn em, cho dù phải chết vì anh em cũng sẽ không do dự.”
Anh hỏi cô: “Hôm nay em sao thế, sao lại biểu đạt tình yêu của mình.” Tuy
rằng anh rất thích nghe những lời ngon ngọt từ cô, nhưng anh vẫn có một
cảm giác gì đấy không thật.
Cô nói: “Em chỉ sợ là anh không biết em yêu anh. Mặc Dương, em không hối
hận khi yêu anh, hơn nữa nếu có hối hận thì em vẫn yêu. Cho nên sau này
anh nhất định phải thật tốt với em và con.”
Anh nghi hoặc: “Anh đã làm gì sao với con gái ư ?”
Cô ôm chặt anh: “Không có, em chỉ sợ lỡ đâu sau này em làm gì sai anh sẽ trách em.”
Anh cười: “Nhanh như vậy tính đường lui .”
Ngày hôm sau, anh đưa đứa bé về Trần gia, tại Giang Nhạc vẫn luôn tồn tại
quan niệm trọng nam khinh nữ. Nếu sinh con trai, gia đình sẽ tổ chức lễ
đầy tháng long trọng.
Tuy là sinh con gái, nhưng Trần Mặc Dương quyết không để con gái mình thua
kém, cho nên vào tổ chức một bữa tiệc đầy tháng hết sức hoành tráng tại
Trần gia.
Cô không chịu cùng anh quay về Trần gia, anh hiểu được tâm trạng của cô,
cũng không miễn cưỡng, dù sao có nhiều họ hàng như vậy nhất định cô sẽ
cảm thấy xấu hổ.
Cô mặc áo quần cẩn thận cho con gái rồi dặn dò: “Để bác Vương cùng qua đó
qua, bằng không con gái nháo lên anh lại quấn quýt tay chân.”
Anh trả lời: “Không sao cả, bên kia nhiều người dỗ một lát là thôi ngày mà. Trong nhà nhiều người em sẽ không cảm thấy buồn chán.”
“Em đã lớn vậy còn cần ai chăm sóc, còn nữa trong nhà đâu phải chỉ có mình
em, còn có bác Trương nữa mà.” Cô đặt bình sữa, tã lót tất cả vào túi
đưa cho bác Vương rồi căn dặn: “Bác nhớ chú ý một chút, đừng để con bé
bị cảm lạnh .”
Cô tiễn hai bố con ra cửa, hôn xuống trán bé: “Con yêu, không có mẹ bên
cạnh con phải nghe lời bố biết không, nhất định phải ngoan ngoãn , bảo
bối, mẹ yêu con nhiều lắm, nói tạm biệt với mẹ đi nào.”
Trần Mặc Dương xoa đầu côt: “Lát nữa hai bố con anh về liền .” Anh nâng tay con gái lên vẫy vẫy: “Mẹ, tạm biệt.”
Cô mỉm cười nhìn anh và con lên xe, mãi đến khi chiếc xe biến mất trong bóng đêm, cô mới thu hồi nụ cười.
Buổi tối cô tự mình lái xe ra ngoài , trên đường cô còn ghé vào cửa hàng mua một bó hoa cúc trắng.
Trong đêm nghĩa trang vắng vẻ, một cô gái nhát gan như cô thế nhưng giờ đây
lại không biết sợ hãi là gì. Lần đầu tiên đến nên cô không biết phần mộ
bố mình ở đâu.
Cô lấy điện thoại di động rọi vào nhìn từng khu mộ, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh của bố mình.
Cô quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh nhỏ trên tấm bia. Bóng
tối bao trùm cả không gian, ánh sáng hiu hắt từ điện thoại rọi vào giúp
cô nhìn rõ khuôn mặt bố.
Cô nói: “Bố, xin lỗi, con đã đến muộn, chắc chắn bố rất nhớ con phải
không? Hôm nay em bé vừa tròn đầy tháng, lớn lên nó nhất định sẽ giống
con rất đáng yêu. Bố từng nói muốn nhìn mặt cháu, đáng tiếc đã không
kịp… Bố con biết là bố trách con cho nến mới bỏ lại con một mình. Bố cực khổ nuôi con khôn lớn, thế nhưng con lại bất hiếu đi yêu người đã hại
bố, không chỉ yêu mà con sinh cho anh ta một đứa nhỏ. Mẹ nói rất đúng,
con chính là tai họa của gia đình. Nếu không có con bố có thể vui vẻ
sống tiếp, mẹ và Y Trạch cũng không phải vất vả…”
Mái tóc đen dài bay phất phới trong gió, cô nghẹn ngào khóc.
Cô cúi đầu nói tiếp: “Con biết thù giết cha không đợi trời chung, cả đời
này con phải nên oán hận anh ấy, tìm cơ hội để đưa anh ấy vào chỗ chết.
Nhưng bố ơi con làm không được, con yêu anh ấy, con cũng hận chính mình. Con thật sự không còn cách nào cả bố ạ. Bố, những gì anh ấy nợ bộ con
không thể đòi lại được, con sẽ đi cùng bố, con biết bố chắc chắn đang
rất nhớ con….”
Cô cười vuốt ve tấm ảnh, những giọt lệ rơi xuống. Cô lấy lọ thuốc từ trong túi đổ vào tay, chậm rãi uống từng viên…
Đêm nay biệt thự Trần gia vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều rất tò mò đối
với đứa cháu gái của Trần gia. Trần Mặc Dương nổi tiếng là phong lưu,
đến khi nghe tin anh làm bố mọi người vẫn không tin, nhưng hôm nay nhìn
thấy anh bế con xuất hiện, tươi cười giới thiệu, họ mới tiếp nhận sự
thật này.
Nhưng tất cả vẫn cảm thấy khó hiểu khi không nhìn thấy mẹ đứa bé đâu, cũng chẳng ai dám hỏi.
Đứa bé nhìn thấy nhiều người, giương đôi mắt đen tròn chớp chớp, thỉnh
thoảng lại còn ngáp một cái, rất đáng yêu. Ngay cả Trần Chính Quốc nhìn
thấy cháu nội cũng luyến tiếc không muốn cách rời.
Anh thừa dịp mọi người đang vây quanh bên đứa nhỏ, liền ra ngoài gọi cho Y
Khả. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không ai nhận máy. Anh lại gọi về
nhà, bác Trương bảo là Từ Y Khả trong phòng, không nghe tiếng chuông có
lẽ là đã ngủ rồi.
Anh cũng nghĩ hay là do anh qua nhạy cảm, di động cô thường xuyên để chế độ rung, nếu cô không nghe cũng là chuyện bình thường, anh hỏi: “Cô ấy đã
ăn tối chưa?.”
“Ăn rồi, lúc nãy cô ấy đã xuống ăn.”
Anh nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì không ổn, nói tiếp: “Hình như trời
sắp mưa bác hãy đi đóng cửa sổ lại đi, cô ấy sợ sấm sét, nếu làm cô