
chắc chắn sẽ thừa nhận. Nhưng Chương Kinh Hoa
không phải như vậy, ông ta rất thâm hiểm. Cậu còn trẻ đừng để bị lừa,
cuối cùng người bị thiệt cũng là chính mình mà thôi .”
Văn Kỳ nói: “Cùng là người xấu, có cái gì khác nhau chứ, Chương Kinh Hoa có thể cho tớ những gì tớ muốn. Xã hội này chưa bao giờ công bằng đối với
phụ nữ cả. Cậu cố gắng thế nào cũng chỉ có thể dựa lưng người đàn ông
thôi, nếu có thể lợi dụng lẫn nhau, tại sao lại không cơ chứ!”
Từ Y Khả cũng biết bởi vì chuyện ngày xưa của gia đình mà suy nghĩ của Văn Kỳ có chút cực đoan, cô khuyên: “Văn kỳ, tớ biết cậu mạnh mẽ, cậu có
năng lực, nhưng chơi cùng Chương Kinh Hoa cậu sẽ thua thiệt. Loại người
như ông ta không biết bao giờ sẽ bán cậu đấy. Còn nữa ông ta là người
đàn ông đã có gia đình, cậu vẫn chưa kết hôn, để người khác biết danh dự của cậu sẽ bị xấu đi!”
Văn Kỳ bực mình cáu gắt: “Nói nhảm? Cậu có thể quen Trần Mặc Dương, tại sao tớ lại không thể ở bên cạnh Chương Kinh Hoa, tớ không tin cậu không
nghĩ rằng cậu sinh đứa bé ra là để giữ chân Trần Mặc Dương, khỏi lo tuổi già! Tớ có thể làm được gì, không phải từng bước nổ lực đi lên ư.”
Lời nói của Văn Kỳ đã làm tổn thương Từ Y Khả , sắc mặt Từ Y Khả trở nên
trắng bệch, Thì ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy , ngay cả người bạn tốt nhất của cô cũng cho rằng cô sinh đứa bé chỉ vì khoản tiền của Trần Mặc Dương!
Nói xong Văn Kỳ cũng ý thức được mình hơi quá đáng: “Xin lỗi, Y Khả, tớ
cũng không phải có ý này, tâm trạng của tớ hôm nay không tốt, bao nhiêu
chuyện cứ dồn lại, đã đi trên con đường này không thể nói bỏ là có thể
từ bỏ được, tốt xấu cũng tớ cũng tự mình chịu, cậu không cần phải phí
lòng khuyên tớ. Lập trường của hai chúng ta hiện tại không nên liên hệ
nhiều, cậu hãy giữ gìn sức khỏe, tóm lại sau này chúng ta ai cũng có con đường riêng của mình!”
Chương Kinh Hoa đã lái xe đến , Văn Kỳ không quay đầu đi thẳng lên xe.
Từ Y Khả cảm thấy rằng trên thế giới này có nhiều chuyện không tài nào
tưởng tượng nổi, từng là bạn bè không hề giấu diếm nhau điều gì, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt. Tất cả đều đã thay đổi?
Trần Mặc Dương đi đến: “Cô ta đã nói gì tổn thương em ư?”
Từ Y Khả nói: “Không có gì, em chỉ lo lắng một ngày nào đó cô ấy sẽ bị Chương Kinh Hoa làm hại.”
Trần Mặc Dương nói: “Đó là lựa chọn của cô ấy, không phải là lỗi của em ,
đừng lo lắng, mỗi người đều có con đường của riêng mình.”
Buổi chiều Đinh Tĩnh đến nhà thăm cô, Trần Mặc Dương thấy có Đinh Tĩnh anh cũng an tâm đến công ty .
Từ Y Khả nhịn không được kể với Đinh Tĩnh chuyện hồi trưa gặp Văn Kỳ.
Từ Y Khả nói: “Không phải hiện tại tớ đã tốt lên mà quên đi vết sẹo xưa,
tớ vẫn nhớ rõ lúc trước Trần Mặc Dương đã làm hại nhà tớ và Mã Tuấn như
thế nào, nhưng Chương Kinh Hoa kia là một người vô cùng nham hiểm. Lúc
nhà máy bị phá hủy, tổn thất rất nhiều tiền… đối với ông ta đó cũng chỉ
là một con số nhỏ , thế mà ông ta không chịu gánh trách nhiệm. Gia đình
Mã Tuấn còn là bà con của ông ta vậy mà ông ta cũng chẳng thèm giúp đỡ!
Tớ gọi điện thoại cho ông ta, đừng nói tiền đầu tư, tớ chỉ hy vọng ông
ta trả tiền hàng cho nhà tớ thế nhưng một xu ông ta cũng không đưa. Tớ
lo là Văn Kỳ vẫn còn suy nghĩ nông cạn cứ nghĩ rằng mình đã trải đời!”
Đinh Tĩnh nói: “Cô ấy bây giờ đang sống chung cùng Chương Kinh Hoa, tớ cũng
đã khuyên, nhưng cô không nghe, cậu cũng biết tính cách cô ấy, nói nhiều cũng vô dụng thôi, chỉ có thể tự cô ấy cầu phúc cho mình thôi .”
Từ Y Khả nói: “Nhưng tớ đau lòng.”
Đinh Tĩnh an ủi: “Đừng nghĩ chuyện này nữa, tâm trạng vui vẻ lên như thế em bé mới khỏe mạnh được.”
Từ Y Khả nói: “Đinh Tĩnh, tớ cũng nói thật với cậu , tớ không thể nào yên
lòng được, chỉ cần ở một mình tớ lại nghĩ đến tương lại của tớ và Trần
Mặc Dương… làm sao bây giờ, bố mẹ tớ làm sao có thể tha thứ được, nhất
là mẹ tớ, bà ấy chỉ hận không thể một dao đâm chết Trần Mặc Dương. Hiện
tại tớ lại đang mang thai đứa nhỏ, sao có thể nhìn mặt bà ấy đây, nhưng
trước mặt Trần Mặc Dương tớ không dám nói ra, tớ biết trong lòng anh ấy
cũng rất day dứt.”
Đinh Tĩnh nói: “Cứ để mọi việc từ từ đi, thù hận rồi cũng sẽ nhạt dần theo
thời gian, dù sao cậu cũng là con gái của bà ấy, có hận cũng không thể
không nhận cậu…” Đinh Tĩnh sợ cô suy nghĩ nhiều liền đổi đề tài: “Mấy
hôm trước tớ gặp Hàn Việt , vợ của anh ấy cũng đang mang thai , nhưng
nghe qua lại đang có rắc rối .”
Từ Y Khả đã lâu không nghe tin tức của Hàn Việt: “Sao thế, đã có con rồi lại còn cãi vã gì nữa!”
Đinh Tĩnh nói: “Thì cũng là vì đứa nhỏ đấy chứ, có lẽ là vô tình mới có
thai. Vợ anh ta kiên quyết muốn bỏ đi vì sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp
của cô ta. Cậu nói xem mẹ Hàn Việt sao mà chấp nhạn được, gia đình cãi
nhau một thời gian, mẹ Hàn Việt còn chạy đến nhà mẹ đẻ bên kia ầm ỹ cả
lên, cuối cùng vợ anh ta đã đồng ý nhưng cũng chả mấy tha thiết. Hôm
trước tớ còn thấy cô ta, bụng cũng đã bốn năm tháng lại còn mang giày
cao gót.”
Từ Y Khả cả ngày ở nhà, không biết đến chuyện này, nhưng nghe xong cũng
chẳng ngạc nhiên lắm: “Trước đây tớ cũng đã nghe Hà