Duck hunt
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327912

Bình chọn: 7.00/10/791 lượt.

một tiếng, trên

đường thối lui khỏi thân thể của nàng, lạnh lùng nơi đáy mắt nàng làm cho hắn

cảm thấy xa lạ, làm cho hắn kinh hoàng, thì ra hắn cũng có thời điểm sợ hãi.

Không có cách nào làm cho mình tiếp tục lưu lại nơi này, nàng cứng còng làm

phỏng mắt của hắn, kéo đau tim của hắn, quay người lại, hắn chạy nhanh ra ngoài,

như kẻ hèn nhát.

Hắn đi, không mang theo bất kỳ lưu luyến gì rời đi, tâm lập tức như bị đào

rỗng rồi. Liên Kiều đứng dậy, lần nữa lại thay quần áo, tê cứng mà đi ra ngoài,

không có mục đích, nàng chỉ muốn rời đi.

Vào xuân, gió còn lạnh, đi trên đường trong cung, nàng lại không cảm thấy ,

bởi vì tâm lạnh rồi. Bất tri bất giác đi tới cửa cung, bị thị vệ ngăn cản đường

đi, nhìn cửa cung cao lớn, tựa như đang giương nanh múa vuốt,nàng bị giam cầm

rồi, đi ra ngoài không được, ở thế giới xa lạ này, thì ra chỉ mình nàng cô

độc.

Chán nản xoay người, nàng mờ mịt.

"Thái tử phi nương nương?" Có người sau lưng kêu nàng, xoay người, là Lạc

Phong!

Không biết tại sao, nàng khóc, tựa như đứa bé bị uất ức, khóc không ngừng

được.

Lạc Phong luống cuống tay chân, đưa ra đôi tay, không biết nên ôm lấy nàng

hay là nên suy sụp buông xuống.

Rốt cuộc thở dài nói: "Đi theo ta!"

Đi tới Trầm Hương điện, đã là giờ lên đèn, đỡ nàng ngồi xuống, Lạc Phong êm

ái hỏi: "Có dùng qua bữa tối chưa?"

Lắc đầu một cái, nàng mệt mỏi nói không ra lời.

Không nói nữa, sai người truyền lệnh, hắn cùng với nàng ngồi im lặng, không

biết làm sao nàng lại đau lòng như thế, lại cảm thấy vẻ mặt cô đơn của nàng cũng

đẹp kinh người.

Thức ăn lên bàn, nàng cũng không có hứng thú, tự mình ăn, tinh thần hoảng

hốt. Hắn cũng im lặng, cùng nhau ăn, cảm thụ bi thương đến từ đáy lòng của nàng,

mà không hề cất tiếng quấy rầy.

"Lạc Phong." Nàng đột nhiên mở miệng gọi hắn.

Hắn buông chén xuống đũa, dịu dàng nhìn nàng: "Cái gì?"

Ánh mắt nhìn thẳng ngoài cửa, thanh âm của nàng nghe rất xa vời: "C thể dẫn

ta rời đi không?"

Ngưng tụ lại ánh mắt, lông mày nhăn lại thật sâu, không nói.

"Ở chỗ này ta chỉ có thể cầu xin ngươi giúp ta một tay." Thu hồi ánh mắt tan

rã, nàng bất lực nhìn về hướng hắn.

Tim cứng lại, từ khi ở Cách Tát liền nhận thức nữ tử này, ánh mắt nàng từ

trước đến giờ luôn tự tin, giảo hoạt, trong suốt, sáng sủa ,cái từ bất lực, nhu

nhược từ trước đến giờ đều không thích hợp với nàng, nhưng bây giờ lại chân thật

xuất hiện tại đáy mắt nàng. Đáy lòng ý nghĩ – hắn bị sự thương xót chấn trụ,

chưa từng nghĩ đến một cô gái kiên cường, lúc bi thương lại có lực rung rộng như

thế. Hắn cơ hồ sắp đồng ý với nàng.

Rốt cuộc vẫn phải áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi. . . . . ."

"Vậy sao?" Nàng cười đến buồn bã, "Xin lỗi, ta không nên làm người khác khó

chịu ." Nàng lại buồn bực ăn cơm phía dưới, chỉ là ăn cơm, món ăn cũng không

gắp.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn không nhịn được hỏi .

"Không có việc gì, chỉ muốn đi ra ngoài dạo." Trong miệng ngậm cơm, nàng đáp

lại mơ hồ.

Trầm ngâm, hắn chậm rãi nói: "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài dạo, đương nhiên

có thể."

Nàng dừng lại, vội vàng nuốt cơm vào trong miệng: "Có thể không? Hiện tại

được không?"

Bị sự vội vàng trong mắt nàng mê hoặc, hắn mỉm cười gật đầu một cái: "Tốt, ta

cho người chuẩn bị xa liễn."

"Không!" Gọi hắn lại, nàng yêu cầu, "Ta muốn cưỡi ngựa."

Gió thổi vù vù , đêm thật tĩnh lặng chỉ có tiếng vó ngựa từng trận vang lên.

Liên Kiều biết cưỡi ngựa, chỉ là cưỡi không được giỏi, cho tới bây giờ cũng

không dám chạy nhanh, lần này lại mặc cho con ngựa dạt ra bốn vó chạy như bay,

mượn việc này phát tiết buồn bực trong lòng. Sau lưng Lạc Phong đi cùng đang hết

sức lo lắng, tư thế cưỡi ngựa của nàng không ổn, vì phòng ngừa nàng tử trên ngựa

té xuống, hắn tận lực cùng giữ tốc độ như nàng.

Ở dưới đồi một ngọn núi lân cận hoàng Cung, Liên Kiều thắng ngựa, xuống ngựa

cùng Lạc Phong sóng vai mà đi. Gió núi thổi tóc của nàng tán loạn, ở dưới ánh

trăng màu ngân bạch càng thêm xinh đẹp.

"Lạnh không?" Trong khuỷu tay, áo choàngchuẩn bị vì để phủ thêm cho nàng mọi

lúc.

Khẽ lắc đầu, nàng chậm rãi hướng trong núi đi tới, nàng chính là muốn cho

mình lạnh, càng lạnh càng tĩnh, nàng muốn suy nghĩ một chút chuyện. Lạc Phong

nhắm mắt theo đuôi, theo sát ở phía sau, ban đêm sơn cốc tương đối nguy

hiểm.

Đường núi có chút gập ghềnh, thật may là có ánh trăng chiếu sáng, gió núi vừa

thổi, người cũng có chút tỉnh táo. Nàng chăm chú nhìn bóng mình ở trên đất hình

dáng vặn vẹo, cười khổ. Rốt cuộc nàng đang làm gì đây? Khóc sướt mướt, lắp bắp

biểu diễn cho ai nhìn? Người nào sẽ quan tâm đây? Có lẽ đối với Mục Sa Tu Hạ mà

nói, hắn đã cho nàng nhiều, hắn cho nàng tâm, cho nàng yêu, thậm chí ngay cả

mạng cũng có thể cho nàng, đối với một người đàn ông mà nói, biểu hiện của hắn

đã là quá tốt rồi. Mà nước mắt cùng kháng cự của nàng có phải hay không nói rõ

nàng quá tham lam?

Một người đàn ông, yêu cầu tâm linh trung thành có lẽ đã quá xa xỉ rồi,còn

muốn thân thể cũng trung thành với một nữ nhân. Là nàng cưỡng cầu rồi sao? Có lẽ

hai linh hồn đến từ hai không gia