
. Hắn giận dữ lao ra khỏi cửa, khí thế hung
hăng thở gấp mở cửa Trầm Hương điện.
" Nàng ở đâu?" Hắn hướng về phía gương mặt đang ngạc nhiên của Lạc Phong quát
khẽ.
Mờ mịt ngẩn ra, ngay sau đó cau mày nói: "Nàng vẫn chưa trở về sao?"
Mục Sa Tu Hạ cả kinh, tiến lên một bước nắm lấy vạt áo của hắn quát hỏi:
"Ngươi nói là nàng không có tới chỗ này của ngươi?
Một cơn dự cảm chẳng lành đột nhiên xuất hiện, làm hắn run sợ, đẩy Lạc Phong
ra, hắn như gió lao nhanh ra ngoài, Liên nhi ngươi đến tột cùng là đi nơi nào?
Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may a!
Cưỡi ngựa, Mục Sa Tu Hạ một đường chạy như điên, chạy dọc theo con dường đã
trở về một bên thanh âm gấp gáp của hắn kêu gọi: "Liên nhi —— Liên nhi —— nàng
đang ở đâu —— Liên nhi nàng đang ở đâu —— Liên nhi ——"
Sơn cốc trống rỗng, chỉ có tiếng vang của hắn đang văng vẳng dưới ánh trăng
có vẻ cô độc mà tịch mịch. Hắn tới tới lui lui đi tuần tra, lại không tìm được
tung tích của nàng, gió núi thổi vù vù làm tan đi thanh âm của hắn, làm cho hắn
không thể phân biệt, trong không khí không ngửi thấy một chút hơi thở của
nàng.
Mục Sa Tu Hạ lòng như lửa đốt, trong miệng càng không ngừng kêu gọi tên của
nàng, cổ họng khàn khàn cũng không được nửa điểm đáp lại. cảm giác lo lắng càng
ngày càng sâu dần đem hắn bao quanh, hận chết mình, nhất thời khinh thường, đêm
hôm khuya khoắc lại để cho nàng một mình cưỡi ngựa rời đi, hắn đến tột cùng là
làm sao, hắn yêu nàng, yêu nàng sâu đậm như vậy, lại để cho chính mình tổn
thương nàng, nếu quả thật Liên nhi xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha
thứ cho chính mình.
Nhìn lên trời phát thề, chỉ cần có thể tìm được Liên nhi của hắn, hắn nguyện
ý hướng nàng nhận lỗi, nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của nàng, sẽ không chọc
tức nàng, sẽ không đả thương nàng, càng sẽ không động thủ đánh nàng, cho dù muốn
hắn đuổi đi tất cả nữ nhân chỉ cưng chiều một mình nàng cũng có thể, toàn tâm
toàn ý trong lòng chỉ có nàng, chỉ cần là lời nàng nói, hắn sẽ nguyện ý làm vì
nàng , chỉ cầu trời cao cho hắn tìm được nàng, đừng để nàng gặp chuyện không
may.
Chợt bên tai truyền tới từng tiếng vó ngựa, rồi sau đó từ xa đến gần, Mục Sa
Tu Hạ mừng rỡ như điên, quay đầu ngựa hướng tiếng chân chạy tới. Đến gần, hắn
mới chán nản thấy rõ trên lưng ngựa chính là Lạc Phong.
Hỏi mấy thái giám trực ban, thị vệ xác nhận Liên Kiều còn chưa có trở về
cung, Lạc Phong liền vội vàng đuổi theo, thấy Mục Sa Tu Hạ dáng vẻ thất hồn lạc
phách, không cần hỏi nhiều liền biết vẫn chưa tìm được Liên Kiều.
Sợ hãi giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào lòng của hắn .
. . . . .
Lúc này Liên Kiều đang bị trói chặt tay chân, bị một mùi gay mũi khó ngửi làm
cho thức tỉnh, chậm rãi mở ra con ngươi, trước mắt là một đôi mắt tam giác háo
sắc đang nhìn chằm chằm nàng chảy cả nước miếng chính là đại quốc sư
"Nương nương tỉnh rồi?" gương mặt Tang Kỳ độc ác, xấu xí và dâm đãng.
Cảm thấy mình bị trói, trong lòng Liên Kiều vừa kinh vừa sợ, nhưng ngoài mặt
vẫn cố giữ vững trấn định: "Đại quốc sư đây là vì sao?"
Đôi mắt Tang Kỳ lưu luyến rởi khỏi ngực Liên Kiều, gian trá cười một tiếng
nói: "Vi thần mời nương nương tới đây, là vì muốn hướng nương nương thỉnh giáo
một ít chuyện."
"Thỉnh giáo?" Liên Kiều cười lạnh, "Đem Bổn cung trói lại để thỉnh giáo?"
Tang Kỳ vô tội lại áy náy nhìn Liên Kiều nói: "Vi thần cũng không muốn như
vậy, chỉ cần nương nương có muốn hợp tác hay không."
Liên Kiều không hề đáp lời nữa, lẳng lặng chờ động tác kế tiếp của hắn.
Ánh mắt Tang Kỳ run lên, giọng the thé nói: "Dẫn tới!"
"A Cổ?" bị hai tên thị vệ đẩy tới trước mặt, trên người A Cổ khắp nơi đều bị
thương tích, trên mặt bị quất tới huyết nhục mơ hồ. Liên Kiều bỗng nhiên nghĩ
đến mục đích mà Tang Kỳ bắt nàng tới.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Liên Kiều, Tang Kỳ cười càng thêm hả hê , hắn
chính là thích xem bộ dạng kinh sợ của nữ nhân , thậm chí hắn đã bắt đầu ảo
tưởng bộ dạng Liên Kiều uyển chuyển thân thể ở dưới hắn như có như không rên rỉ,
một cỗ nóng ran từ bụng dưới bỗng dưng vọt lên.
"Tất cả mọi chuyện chắc nương nương đều biết chứ?" Tang Kỳ cười tà, hàm răng
lộ ra một mảng lớn, loang lổ màu vàng phơi bày ra bên ngoài.
Việc đã đến nước này, phủ nhận, giả bộ ngu ngốc đều là vô dụng. Liên Kiều
ngược lại tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Quốc sư ý muốn sao đây?"
"Ha ha ha. . . . . ." Tang Kỳ tứ phía suồng sã cười lên, lại gần Liên Kiều,
đưa tay nâng cằm nàng lên, "Nương nương quả nhiên thức thời vụ, những xú nha
đầu này đều không so được với ngài." cằm nàng da thịt mềm mại thật mất hồn
....! Nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, hắn cũng muốn nếm thử một chút.
Bị bàn tay dâm uế của hắn vuốt cằm, Liên Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn. Người
trước mắt có ý đồ đối nàng đã rõ như ban ngày, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếu
như không chạy đi, mình cuối cùng cũng chỉ có con đường chết, biết được bí mật
của Hoàng thất Phiên quốc, nàng tuyệt sẽ không trông cậy vào việc sẽ để cho nàng
sống, lại nhìn ánh mắt hạ lưu của hắn kho nhìn nàng, Liên Kiều tuyệt đối có th