
vào cung làm hoàng hậu, Linh Hoa là phu nhân đại tướng quân. Một năm
sau đôi tỷ muội này cùng lúc sanh hạ hai người con trai. Linh Hoa đem con traình
vào trong cung làm bạn với thái tử Long Ứng. Kỳ lạ là lúc nhỏ dáng dấp hai người
rất giống nhau, càng trưởng thành lại càng giống. Về sau ngay cả cha mẹ ruột
cũng không phân biệt được ai ra ai. Hoàng hậu dự cảm đây sẽ là một chuyện vô
cùng nguy hiểm, liền muốn muội muội dẫn con xuất cung, tương lai không bước vào
cung một bước.
Ngày Đổng Phóng rời cung, Long Ứng cực kỳ không muốn, nói cho hắn biết, sẽ có
một ngày mình sẽ làm cho hắn trở lại hoàng cung, mười mấy năm làm bạn, hai người
đã như huyết mạch tay chân không thể chia cắt.
Không lâu về sau, Hoàng đế cứu tế rồi mắc bệnh băng hà, mười tám tuổi Long
Ứng lên ngôi làm thiên tử. Đúng như hắn mong muốn. Hắn đem Đổng Phóng vào cung ,
an trí ở bên cạnh phong làm Ngự Tiền thị vệ. Quân vương ngây thơ chỉ lo nhớ đến
chân tình năm đó, lại quên mất hắn lòng muông dạ thú.
Thừa dịp hắn về nhà thăm người thân, một cây đuốc hắn đem trong nhà tất cả
lớn nhỏ, già trẻ lớn bé hơn trăm miệng ăn, bao gồm cả mẹ của mình thiêu cháy, dĩ
nhiên Đổng Phóng cũng ở bên trong ngọn lửa đó. Dĩ nhiên Đổng Phóng chân chính
vẫn còn sống, kẻ ở bên trong chỉ là
người chết thay hắn.
Long Ứng đứng trước Đổng gia tế bái, đây là cơ hội tốt nhất. Theo Long Ứng
rời khỏi, hắn len lén lẻn vào kiệu của hoàng thượng, tiến vào trong cung. Cuối
cùng ở tẩm cung Hoàng đế giết chết Long Ứng, mà Đổng Phóng làm Đương Kim Thiên
Tử Long Ứng!
Không có ai biết thiên tử đã không phải thiên tử, ngay cả Thái hậu cũng không
phát hiện con trai của mình đã là người khác. Cho đến có một ngày, bà phát hiện
hoàng nhi không tìm được chiếc nhẫn Bạch Ngọc Long cực kỳ yêu thích, bà mới bắt
đầu sinh nghi. Bởi vì chiếc nhẫn này hoàng nhi luôn đeo ở trên tay, hơn nữa nó
cũng là một ngự tỷ của hoàng đế. Nhưng gần một tháng thủy chung không có xuất
hiện qua. Hỏi mấy lần, vẫn trốn tránh, không tìm được. Thật ra thì lúc Long Ứng
bị giết đã lặng lẽ đem nhẫn nuốt vào trong bụng, mởi để lại một dâu vết như vậy.
Đổng Phóng vẫn không tìm được chiếc nhẫn bạch ngọc, dĩ nhiên cũng là giấu ở dưới
giường của mình, cho đến thi thể hoàn toàn rữa nát, mới lộ ra.
Thái hậu đã sớm sinh nghi, khổ nỗi không tìm được chứng cớ. Sau Thái hậu mua
chuộc được thái giám bên cạnh Hoàng đế, để cho thái giám quan sát Long Ứng khi
tắm có cái bớt hình trònbên mông trái không. Lúc này mới biết được người này
không phải là hoàng nhi của mình. Bà, mỗi ngày mỗi đêm sống ở trong thù hận, hận
không đem tên giả mạo chiếm ngôi vị hoàng đế của nhi tử róc xương lóc thịt,
nhưng dù sao cũng nàng là nữ nhân trong thâm cung, không quyền không thế, sao hạ
bệ được hắn? Lại không dám nói rõ với Long Tiêu, sợ con trai nhất thời xúc động
phá hủy chính mình.
Mỗi ngày tính toán, chờ đợi thời cơ, rốt cuộc để cho bà chờ được một cơ hộMục
Sa Tu Hạ rơi xuống vực, bà phái người len lén cứu hắn trở lại. Thật may là hắn
đến hơi thở cuối cùng, Thái hậu dùng nhân sâm ngàn năm kéo dài tánh mạng cho
hắn, lại dùng thánh dược Tuyết Liên quả tiến cống giải độc cho hắn. Mặc dù Tuyết
Liên quả có công hiệu giải độc, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ độc tố,
thật may là Mục Sa Tu Hạ nội lực cao thâm, trong hai tháng đem tàn độc trong cơ
thể từ từ bức ra.
Thái hậu muốn trừ khử Long Ứng, lại không thể dùng người của mình, lại không
dám khiến việc cơ mật bại lộ, dù sao đây là việc tổn hại mặt mũi vương thất vô
cùng nhục nhã. Bà chỉ có thể cầu xin Mục Sa Tu Hạ giúp bà, cũng hứa hẹn, nếu nếu
như giết Long Ứng tìm được hài cốt nhi tử của mình nhất định sẽ đem Móng Kì lân
đem tặng, bà biết đó là một trong tứ đại bảo vật Mục Sa Tu Hạ vẫn khổ cực tìm
kiếm. Điều kiện như vậy, không sợ hắn không đồng ý.
"Chỉ như vậy?" Liên Kiều nghiêng người trong xe, liếc xéo hắn.
Mục Sa Tu Hạ có vẻ vô tội: "Còn có thể thế nào? Ta lẻn vào điện Sùng Chính
vừa hay nhìn thấy Đổng Phóng giơ chủy thủ đứng ở phía sau nàng, nàng biết lúc ấy
ta sợ hãi đến mức nào không?"
"Chàng còn dám nói!" Liên Kiều nảy sinh ác độc, "Chàng rõ ràng còn sống tại
sao không nói cho ta? Xem ta khổ sở, phát điên, đau lòng muốn chết còn phải giả
vờ với tên khốn kia, chàng rất hài lòng phải không?"
"Liên nhi ——" Mục Sa Tu Hạ muốn ôm nàng vào ngực hảo hảo trấn an.
"Ngừng! Đừng tới gần ta!" Kể từ lúc nhìn thấy hắn, trong lòng Liên Kiều nén
lấy một cỗ tức không có thổ lộ ra! Nhìn hắn còn sống tất nhiên nàng rất vui
mừng, nhưng hắn lừa nàng cũng làm cho nàng hận hắn thấu xương! Người đàn ông
này, hù chết nàng! Không cho hắn một bài học thì hắn sẽ cứ thế lấn tới!
Thở dài, Mục Sa Tu Hạ bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì lúc ấy độc tố trong thân
thể ta còn chưa có thanh trừ hoàn toàn, mỗi ngày đều phải vận công chữa thương
bức độc, nàng có biết nguy hiểm thế nào không, chỉ cần không chú ý, độc tố sẽ
phát tác. Ta không phải sợ chết, mà là sợ sẽ không còn được gặp lại nàng!"
Thôi đi, cái tên chết tiệt cứng rắn này lúc nào thì học được lời ngon tiến