
thì
những thức ăn kia chính là độc dược tiễn ngươi về miền cực lạc." Liếc hắn một
cái, phát hiện tròng mắt hắn vô hồn, mặt mũi vặn vẹo, giờ khắc này nàng sinh ra
khoái cảm trả thù .
Quay lưng đi, nàng tiếp tục nói: "Ngươi nhất định cảm thấy rất kì lạ, tại sao
ta ăn thử lại không việc gì, ngươi có phát hiện hay không ta làm cho ngươi ăn
không chỉ một món, mỗi ngày đều phối hợp hai món mà thành. Thật ra thì mỗi món
ăn tách ra sẽ rất tốt, hơn nữa dinh dưỡng phong phú, nhưng kết hợp lại sẽ sinh
ra độc tính, ăn càng nhiều, độc tính càng mạnh, cho đến. . . . . ."
"Coi chừng ——"
Lực sau lưng quét qua, thanh âm kim loại rơi xuống mặt đất cực kỳ chói tai.
Liên Kiều xoay người, cả người ngơ ngẩn, Long Ứng té xuống đất hiển nhiên đã hôn
mê, bên chân một thanh chủy thủ sáng loáng phát ra ánh sáng lạnh. Nhưng người
đứng trước mặt nàng lại làm nàng bắt đầu run lẩy bẩy, người này để cho nàng ngày
nhớ đêm mong, tâm tâm niệm niệm, vừa yêu vừa hận!
Cùng thắt lưng tơ lụa màu bạc, tơ lụa uốn lượn rũ xuống, sức mạnh đan xen ẩn
chứa trong mỗi luồng chiêu thức được đánh ra. Giờ phút này con ngươi xanh thẳm
lạnh như băng đang sáng rừng rực thiêu đốt như có thể đốt cháy cả người nàng.
Sống mũi thẳng đẹp, môi đỏ mọng căng đầy, gò má tinh tế, càm cương nghị . . . .
. . Là hắn! Là hắn phải không?
"Hạ. . . . . ." Cánh cửa rung rung làm nàng giật mình, nàng không dám lớn
tiếng, thì thào nói: "Là —— chàng sao?" Nàng sợ hắn lập tức biến mất, càng sợ
đây chỉ là cảm giác của nàng, là nàng tưởng tượng, là trong giấc mơ không phải
thật!
"Liên nhi. . . . . ." Thở dài một tiếng, cánh tay dài duỗi ra hung hăng kéo
nàng vào trong ngực, ghìm thật chặt.
Nước mắt tràn mi, đây là lồng ngực của hắn, hắn vẫn còn sống, đây là nhiệt độ
của hắn, hắn vẫn còn sống, đây là hơi thở của hắn, oh. . . . . . Hắn vẫn còn
sống. . . . . . Hắn thật sự còn sống, lệ vẫn rơi nhưng khóe miệng nàng mỉm cười.
. . . . . A. . . . . . Trời cao đối xử với nàng không tệ mà!
Mục Sa Tu Hạ hung hăng ôm nàng, cơ hồ phải đem nàng khảm vào lồng ngực của
mình. Khi hắn nhìn thấy Long Ứng lấy chủy thủ ở sau lưng nàng đâm tới, hắn sợ
hãi tim thiếu chút nữa nhảy ra. Nếu hắn đến chậm một bước. . . . . . Hắn không
dám nghĩ, sợ hãi đem nàng ghì chặt vào trong ngựó như vậy hắn có thể cảm nhận
được nàng vẫn đang tồn tại.
Giống như nghĩ đến cái gì, Liên Kiều chợt đẩy hắn ra, khó có thể tin nhìn
hắn: "Chàng. . . . . . Làm sao chàng. . . . . ."
Mục Sa Tu Hạ cho nàng một nụ cười an tâm, trầm giọng nói: "Chuyện này ta sẽ
từ từ nói cho nàng biết."
Một tay nhấc Long Ứng ở trên mặt đất ném lên giường, Long Ứng đã đến đường
cùng, cổ họng cũng không phát ra tiếng.
Con mắt lạnh híp lại, Mục Sa Tu Hạ đi đến trước giường, nhanh chóng ra tay,
điểm mấy huyệt đạo của Long Ứng, hắn rên lên một tiếng, thở dài rồi từ từ mở hai
mắt ra.
Khi thấy rõ nam nhân trước mặt, Long Ứng hoảng sợ mắt trừng lớn giống như gặp
quỷ, miệng thở hổn hển.
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh, không có thù hận, không có tức giận, lại hỏi một vấn
đề hết sức kỳ quái.
"Lương đế ở đâu?"
Đột nhiên cả người Long Ứng run rẩy, con ngươi càng trừng càng lồi, giống như
muốn rớt ra ngoài.
"Lương đế ở đâu?" Giọng nói Mục Sa Tu Hạ lạnh lẽo lại hỏi một lần nữa.
Long Ứng đột nhiên bật dậy, cặp mắt đỏ lên, hai cánh tay vươn về trước, mười
ngón tay xòe ra, đầu ngón tay nâng lên, hét lớn: "Trẫm chính là Lương đế, trẫm
chính là trẫm, trẫm là Lương đế. . . . . ."
Mục Sa Tu Hạ mí mắt cũng không nâng, cử động đầu ngón tay một chút, Long Ứng
lại đảo trở về trên giường, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, gắt gao nhìn chằm
chằm. . . . . .
Đây là vương vị của hắn, chết cũng không để người khác mơ ước tới. Mục Sa Tu
Hạ, hắn chỉ là một người chết, người chết mà thôi, mình không sợ hắn.
"Ngươi đã chết, ta là cửu ngũ chí tôn há có thể sợ ma quỷ như ngươi ? Người
đâu. . . . . . Người đâu!" Long Ứng lúc nghiêm túc, lúc điên cuồng, si si ngốc
ngốc.
Mục Sa Tu Hạ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, ta đã chết rồi, nhưng
ta gặp được một người. . . . . ."
Híp mắt nhìn hắn chăm chú, cúi đầu xuống chậm rãi nói: "Ngươi không phải muốn
biết hắn là ai sao?"
Mặt mũi Long Ứng chợt vặn vẹo, gương mặt trắng bệch l vẻ kinh hoàng.
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh, từng chữ nói: "Tên của hắn là —— Long Ứng!"
"A!" Kêu thảm một tiếng, Long Ứng hoảng sợ kêu: "Không thể nào, không thể
nào! Ngươi không thể nhìn thấy hắn, không thể nào. . . . . ." Hắn như nói mê ,
từ từ biến thành thì thầm, luôn luôn nói không thể nào.
Long Ứng đột nhiên nằm lỳ ở trên giường, tay càng không ngừng kéo ván giường,
muốn mở ra, thân thể hắn vô cùng suy yếu, ván giường đối với hắn mà nói như quả
tạ ngàn cân.
Mục Sa Tu Hạ kéo hắn ra , hơi dùng lực một chút ván giường vỡ vụn, dưới
giường xuất hiện một hộc tối. Bên trong giống như có đồ vật gì đó.
Liên Kiều cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho mơ hồ, lấy một cây nến, lại
gần. . . . . .
"Không cần. . . . . ." Long Ứng cực liệt rống một tiếng, đã dùng hết hơi sức,
mắt trợn lên, thân thể chậm rãi ngã xuống