80s toys - Atari. I still have
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328193

Bình chọn: 8.00/10/819 lượt.

nàng, rồi sau đó quỷ dị cười một tiếng: "Liên

Kiều, phải biết cõi đời này, tất cả đều có khả năng!"

Câu nói của Thái hậu giống như có hàm ý khác, vậy mà nàng lại nghe không hiểu

cũng không rảnh để đi đoán.

Lúc gần đi, Thái hậu lại nói một câu rất kỳ quái: "Ngươi giúp ta một đại ân,

một ngày nào đó ta sẽ báo đáp ngươi!"

Thái hậu là một nữ nhân cực kì khó nắm bắt, có lẽ nữ nhân trong thâm cung mỗi

người là một câu đố, nàng lười phải tìm hiểu.

Nhưng qua ngày thứ hai quả nhiên là tuyết rơi, tuyết rơi thật lớn một ngày

một đêm, mới vừa tan ra lại tích lại dày một tầng.

"Liên nhi --" Tiếng gọi yếu đuối gọi nàng về, quay đầu lại nhìn về người trên

giường, hốc mắt lõm thật sâu, da mặt vàng vọt, môi khô nứt, mắt phượng vô hồn,

ai gặp cũng sẽ không thể tưởng tượng đây là quốc vương Lương quốc đã từng phong

lưu phóng khoáng, hăng hái lại biến thành một bộ dạng bệnh hoạn như ngày hôm

nay. Đây là kiệt tác của nàng! Thật tốt!

Mắt không biểu cảm nhìn hắn, tựa như nhìn một người sắp chết.

Long Ứng cười đến vô lực, vẫn ở chỗ cũ cười: "Trẫm còn muốn ăn cháo vừng Liên

nhi làm lần nữa."

Cười lạnh, thanh âm thật thấp lên tiếng: "Tốt, thiếp sẽ đi làm."

Khi Liên Kiều đem cháo vừng làm xong vào điện, Long Ứng đã ngủ mê man.

Buông chén xuống, ngồi ở bên giường, nàng từ từ trông đợi, trông hắn chết,

giờ khắc này nàng không muốn bỏ qua.

Long Ứng ngủ không yên ổn, trong mộng miệng lẩm bẩm, lắng nghe, hình như ở

kêu tên của nàng. Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh.

Liên Kiều múc một muỗng nhét vào trong miệng hắn, mà ngay cả hơi sức nuốt hắn

cũng không có, miệng đầy chè vừng nói không rõ lời: "Tay nghề của Liên nhi thật

tốt!"

Đúng vậy, thật tốt, có thể tiễn ngươi về Tây thiên thật tốt!

Khó khăn nuốt cháo trong miệng xuống: "Thân thể trẫm không biết làm sao lại

ngày càng mệt mỏi, Liên nhi?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía nàng, hi vọng nàng là

thần y giúp hắn một chút.

Nụ cười càng lúc càng lớn, rốt cuộc cười to lên.

"Liên nhi?" Long Ứng hoang mang, không hiểu nàng vì sao đột nhiên cất tiếng

cười to.

Tiếng cười chợt dừng, nàng ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt bắn ra oán độc, chậm

rãi cúi đầu xuống, êm ái nằm trên ngực hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi: "Ngươi

sẽ không tốt lên được, là bệnh nan y!"

Long Ứng khó có thể tin trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt

trở nên thật xa lạ, xa lạ đến đáng sợ!

"Nàng, có ý gì?" Hốc mắt lõm sâu nhìn nàng.

Nàng kinh ngạc: "Ngươi vẫn chưa rõ sao?" Bỗng nhiên lại vỗ vỗ bả vai hắn an

ủi: "Yên tâm, trước khi ngươi chết, ta nhất định sẽ làm ngươi hiểu."

"Ngươi. . . . . ." Đột nhiên không thở được, thân thể yếu đuối của hắn chống

đỡ không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.

Nhìn hắn dần dần mất đi ý thức, Liên Kiều cảm giác mình cũng sắp được giải

thoát, bộ dáng này của hắn, không thể chịu đựng quá mười ngày đến lúc đó mình

nên đi nơi nào đây?

Chương 43: Băng hà

Long Ứng rốt cuộc hiểu rõ dụng tâm của Liên Kiều, thì ra là nàng muốn hắn

chết, nàng hận chết hắn. Thật ra thì hắn sớm nên ngờ tới , từ giây phút Mục Sa

Tu Hạ rơi xuống vực kia hắn nên biết, nữ nhân này sẽ không thuộc về hắn, chỉ là

hắn thủy chung lừa gạt mình không muốn thừa nhận, thà bị chìm đắm trong nhu tình

của nàng lưu luyến bên trong không muốn tỉnh lại. Cho tới bây giờ, thân thể của

hắn đã suy yếu đến nỗi ngay cả thanh âm cũng không thốt lên được. Đi đến tình

trạng ngày hôm nay, trước mắt là cô gái có lúm đồng tiền đẹp như hoa đã trở

thành một đóa Mạn Đà La trí mạng, trong lòng chợt dâng lên vô vàn hận ý.

Hắn lại yêu nữ nhân như thế, hắn không có được cũng quyết không cho phép

người khác nhúng chàm, hắn là Đế Vương, một đời Đế Vương cao cao tại thượng sao

có thể không có người đàn bà hắn yêu mến nhất. Hắn suy yếu cười lên. . . . .

.

Một đạo thánh chỉ khiến Liên Kiều hoàn toàn ngơ ngẩn, hoàng thượng chỉ danh

muốn nàng chôn theo! Quả nhiên, hắn ngay cả chết đều không bỏ qua nàng. Đứng

lên, nàng xông vào thẳng vào điện, hắn ác hình ác trạng dọa sợ cả đám cung

nhân.

"Cút! Tất cả cút ra ngoài cho ta!" Hét lớn một tiếng, tất cả mọi người như

chim muông tán loạn.

Cả đại điện chỉ còn lại đôi mắt muốn giết người của Liên Kiều cùng hơi thở

thoi thóp của Long Ứng trên giường bệnh. Đèn cầy đèn chợt sáng chợt tắt, vẻ mặt

bị bệnh của Long Ứng càng thêm quỷ dị.

"Ngươi là kẻ điên!" Liên Kiều nhìn hắn, oán độc nhìn hắn, thật hy vọng người

này lập tức chết đi!

Hắn ho mãnh liệt mấy cái, vỗ vỗ ngực, thanh âm nhỏ giọng đứt quãng: "Nàng. .

. . . . Chữa khỏi. . . . . . Trẫm, trẫm liền. . . . . ."

"Câm miệng!" Nàng rống, "Đừng nghĩ uy hiếp ta, đồ xấu xa, ta hận ngươi, hận

ngươi, hận ngươi. . . . . ."

Nhìn vẻ điên cuồng Liên Kiều, hắn lại rất bình tĩnh, cặp mắt vô hồn mà mê ly:

"Trẫm cũng sắp chết rồi, có thể cho trẫm biết hay không. . . . . ."

"Có thể!" Đây là mục đích chủ yếu nàng tới đây, nếu nàng phải chôn sống cùng

hắn thì nói điều bí mật này sớm cũng không có

Từ từ đi tới trước bàn, cách hắn năm bước ngồi vào chỗ của mình.

"Còn nhớ rõ ta mỗi ngày đều sẽ nấu cho ngươi một hai món ăn sao? Thật ra