
ẩn thận từng li từng tí lau nước mắt ngổn ngang trên
mặt nàng, giờ khắc này, lòng thật mãn nguyện. Chỉ là chuyện nàng giả chết lừa
gạt hắn thì không thể bỏ qua, nhất định phải tỉ mỉ trừng phạt nàng, vì nàng
chết, hắn không ngừng tổn thương người khác, càng thêm thương tổn chính mình,
dùng tự hủy hoại mà trừng phạt mình, có mấy lần thậm chí nghĩ tới cái chết, như
vậy hắn có thể đuổi kịp nữ nhân hắn yêu đến tận tâm can đến suối vàng xóa đi nổi
đau của tình yêu khắc vào xương thịt này. Buồn cười thay, đường đường là thái tử
của Cách Tát lại vì nữ nhân mà mềm yếu đến như vậy.
Nghĩ tới đây hắn liền giận dễ sợ, hung hung dữ dữ mà nhìn nàng, hắn tức giận
là lỡ như hắn thật vì vậy mà chết đi, sao nàng có thể sống một mình trên nhân
thế? Nàng hối hận vì không tìm được hắn thì thế nào? Nàng nhớ hắn mà không thể
gặp hắn thì phải làm thế nào? Tiểu nữ nhân đáng hận này thật đáng đánh! Nhưng
đừng nói đánh nàng, ngay cả một câu nặng lời hắn cũng không nói được, nữ nhân
này căn bản vừa sinh ra đã là khắc tinh của hắn!
"Ta đã sai người lặng lẽ bắt tay giải tán tất cả trắc phi! Từ nay về sau, bên
cạnh ta chỉ có một nữ nhân là nàng, thái tử phi của ta, lần này nàng có thể
thoả mãn rồi chứ hả?" Hắn nhàn nhạt nói, mặt mũi dưới ánh trăng có chút ý lạnh,
không đánh được, không chửi được, hắn chỉ đành lạnh mặt mà nói.
Cả người Liên Kiều run lên, vì hàm nghĩa trong lời hắn nói, thêm nữa là giọng
hắn nói. Trong khoảng thời gian rời khỏi hắn, nàng không thể không nghĩ tới hắn,
cũng biết bản thân hắn là thái tử, trên vai phải gánh trách nhiệm nặng nề. Tim
hắn phải nặng mang dân chúng, ngực hắn phải bao trùm thiên hạ, vì hoàn thành
nghiệp bá của hắn, không thể bị quá nhiều tình cảm ràng buộc. Có lẽ trong quan
niệm của hắn, nữ nhân chính là công cụ nối dõi tông đường, hắn có thể cứ giữ
nàng lại như vậy đã không dễ dàng gì. Chỉ là nàng không cách nào tiếp nhận được!
Không cách nào tiếp nhận được việc mình là một thành viên trong nhóm nữ nhân
đông đảo của hắn, càng không cách nào tiếp nhận việc cùng hưởng ân huệ của hắn,
nàng hi vọng nàng là duy nhất, nhưng nàng biết đó là làm trái với tư tưởng của
giai cấp thống trị phong kiến trăm ngàn năm qua. Nếu Mục Sa Tu Hạ thật sự làm
như vậy, tất sẽ bị dân chúng trong thiên hạ, bị văn võ bá quan của cả triều
khinh thường!
Vậy mà vừa rồi hắn lại chân chân thành thành nói cho nàng biết, hắn sắp giải
tán hậu cung, mặc dù chỉ âm thầm tiến hành, nhưng dù sao hắn cũng đã làm như
vậy. Nàng khiếp sợ, nàng kinh ngạc, không ngờ hắn lại vì nàng đến thế! Lúc rời
đi nàng không nói gì, một yêu cầu cũng không nói, nhưng hắn lại hiểu tâm tư của
nàng, biết nàng lấy cái chết nói rõ mục đích. Người đàn ông này, bởi vì nàng mà
làm ra tình cảnh như vậy, nàng còn có thể mong gì hơn? Day dứt trong lòng lại bị
giọng nói lạnh lẽo của hắn xoa dịu. Hắn thỏa mãn ý của nàng, nhưng, cũng khiến
nàng phiền não.
"Hạ. . . . . ." Liên Kiều khó khăn mở miệng, "Ta. . . . . ."
Nhíu mày một chút, Mục Sa Tu Hạ không nghe nàng nói hết liền ôm cổ nàng, cùng
Huyết thị vệ thi triển khinh công trác tuyệt đi tới dãy núi phía trước.
Liên Kiều bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn một bên mặt cương nghị mà nguội lạnh
của hắn, trong lòng bứt rứt, cho là hắn giận nàng thật rồi, ngay cả kiên nhẫn
nghe nàng nói hết lời cũng không còn, một câu cũng không nói liền mang nàng lên
đường, cảm giác áy náy trong lòng lại tăng lên mấy phần. Nữ nhân! Dù thông minh
thì sao chứ? Một khi lâm vào tình cảm, cũng biến thành lo được lo mất, thần kinh
lộn xộn! Thật ra thì nàng không biết, vì Mục Sa Tu Hạ nghe được nơi xa đột nhiên
truyền đến tiếng vó ngựa nhốn nháo mà sinh lòng cảnh giác, mang nàng rời đi,
cũng không phải do trong lòng giận nàng, không nhẫn nại với nàng được.
Bột vôi trắng mịn lưa thưa rắc trong không trung, phát tán trong gió, nhiễu
loạn khứu giác của chó săn, mất đi mục tiêu cần tìm.
Chạy như điên cả đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi truy binh, nhìn Liên Kiều ngủ
trong lòng mình, Mục Sa Tu Hạ dần dần thả chậm tốc độ, hợp với thuộc hạ tiếp ứng
phía trước, lập tức ngồi lên xe. Dù sao đây là biên giới Lương Quốc, diện mạo
của hắn, tóc bạch kim của hắn quá chọc người để ý.
Khi tỉnh lại, Liên Kiều phát hiện mình đang ở trên xe ngựa nằm tựa vào trên
nệm êm bên cạnh chính là Mục Sa Tu Hạ. Xoa xoa mắt buồn ngủ nhập nhèm, nàng
không nhịn được đưa tay lau gương mặt tuấn mỹ.
Da thịt ấm áp là cảm xúc nàng quen thuộc, lúc này hắn là chân thật trước mắt
nàng, thì ra tất cả đều không phải là đang nằm mơ. Hồi tưởng những ngày rời khỏi
hắn, bị người bức hôn, nhốt vào Thiên lao, bị phong làm Ngọc phi, kế hoạch chạy
trốn, gặp phải bầy sói, suýt nữa dâng mạng, một đường đi tới, đắng cay chua thật
là như người uống nước, lạnh ấm tự biết. Chỉ có ở cạnh hắn nàng mới có thể cảm
thấy an tâm, an toàn. Ngẫm lại mình thật là ngu, không biết quý trọng nam nhân
mình yêu, tổn thương hắn như vậy, cũng là tự hủy hoại mình, tuy là cuối cùng
cũng đạt được ước muốn, cũng khiến hắn không thể tha thứ. Không thể quên được
ánh