
g nàng đáp lại hắn, nói
chuyện với hắn, hỏi đáp với hắn. Tay cầm bút kẻ lông mày khẽ phát run, hắn không
cách nào hình dung giờ phút này trong lòng là mừng rỡ hay là cảm động.
"Ngọc phi!" Nàng thâm tình gọi nàng.
Nàng lại không cho hắn sắc mặt tốt, ánh mắt đông lại, đứng dậy rời đi, tránh
hắn như ôn dịch.
Khổ sở cười một tiếng, thầm nghĩ, đây mới chính là phản ứng bình thường của
nàng! Đứng dậy, hắn đi theo sau nàng, cùng nàng vào nội thất.
Thấy nàng chán đến chết ngồi bên cửa sổ, đau lòng nhìn nàng nhàm chán không
có việc để làm, nàng không thích hợp bị khóa trong thâm cung hoa lệ này, cái
lồng có xinh đẹp hơn nữa thì vẫn là cái lồng, Long Tiêu cảm thấy hắn hiểu nàng,
hiểu rất rõ.
Bước lên trước, ôm nàng vào ngực, hắn lấy lòng: "Ngày mai trẫm ra ngoài giải
sầu với nàng, được không?"
Nâng cong khóe môi, âm thầm cười, chờ chính là một câu này. Ngày mai, nàng có
thể thoát khỏi nhà tù này rồi.
Trước kia vì thoát khỏi Lạc Phong, nàng tự chế một chút thuốc tê, kế tiếp vì
phòng thân nàng lại chế ra thuốc phòng thân có hàm lượng cao hơn. Mặc dù trước
khi vào cung bị đổi quần áo, nhưng nàng giấu thuốc tê trong tóc, may mà không bị
tìm ra. Lần này xuất cung là có cái để dùng rồi.
Núi Phục Hi, thắng cảnh nổi tiếng của vùng ngoại ô kinh đô.
Long Tiêu và Liên Kiều ngồi ‘long liễn’ đến dưới chân núi, sau đó xuống xe
cùng nhau leo núi. Núi Phục Hi chính là một trong bốn cảnh núi non đẹp nhất,
thưởng thức cảnh đẹp dọc theo đường núi, bốn mùa đập vào mắt, quả nhiên hiếm
có.
Liên Kiều làm bộ như say đắm trong cảnh đẹp, đôi mắt đẹp nhìn quanh, khiến
Long Tiêu liên tiếp mất hồn.
Quan sát địa hình cẩn thận, đi qua mỗi một đường núi, ngang qua mỗi một dòng
suối nhỏ cũng ghi lại trong trí trong tâm, nàng chỉ có một cơ hội, chỉ cho phép
thành công, không được thất bại.
Rốt cuộc lúc leo lên đến giữa sườn núi, đã là buổi trưa, thái giám cung nữ đi
theo vội vàng sắp xếp đồ ăn đã chuẩn bị xong đặt trong lương đình trên sườn núi,
vào mùa hạ, trong núi lại mát mẻ sảng khoái.
Lôi kéo Liên Kiều cùng ngồi vào trong đình, hắn dịu dàng nhìn nàng: "Đói
không?" Ngay sau đó cầm một khối bánh ngọt đưa tới trước mặt nàng, có vết xe đổ
trước kia, hắn không để nàng đụng vào đồ ăn. Hắn yêu nàng, càng phòng bị
nàng!
Trong lòng cười lạnh, hắn phòng bị với nàng sao nàng có thể không biết chứ?
Chỉ là hắn cũng quá coi thường nàng rồi, cùng một mưu kế sao nàng có thể ngu
ngốc dùng thêm một lần!
Nhận lấy bánh ngọt trong tay hắn, nàng chậm rãi nuốt, đói bụng, nên ăn để bổ
sung thể lực, tránh cho chốc nữa lại không chạy nổi.
"Nghe nói núi Phục Hi có cảnh đẹp bốn mùa, vừa rồi trên đường tới đây, ta chỉ
thấy ba mùa, sao lại gọi là bốn mùa?" Liên Kiều cố làm ra vẻ u mê hỏi.
Long Tiêu ôm eo mềm mại của nàng, đương nhiên nguyện ý trả lời câu hỏi của
nàng: "Núi Phục Hi thật có bốn cảnh, vừa rồi thấy được cảnh ba mùa xuân, hạ,
thu, cảnh thứ tư còn đang đợi ái phi tự mình đi tìm!"
Nghe lời của hắn, Liên Kiều không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ cảnh đông ở đỉnh núi!"
Thừa dịp nàng phân tâm, trộm hôn lên má nàng, Long Tiêu có chút lo lắng nói:
"Nếu cảm thấy quá cao, vậy đừng đi."
Liên Kiều đưa mắt đảo về trên người hắn, lắc đầu nói: "Đi chứ, đã đến đây
rồi, sao lại có thể quay về phủ chứ."
Long Tiêu mỉm cười: "Được, vậy trẫm chỉ có thể liều mình bồi ái phi
thôi!"
Ăn trưa xong, Long Tiêu và Liên Kiều tiếp tục chậm rãi đi lên. Một gốc cây
Phong đỏ lửa dưới ánh mặt trời chiếu xuống bóng mát loang lổ, gió lướt qua, từng
trận lá Phong lượn quanh. Càng đi lên gió càng lớn, nhiệt độ cũng càng thấp, dần
dần lại có chút lạnh lẽo. Long Tiêu cầm lấy áo choàng khoác thêm cho Liên Kiều,
cẩn thận buộc một nút thắt dưới cằm mềm mại của nàng.
"Lạnh không?" Hắn dịu dàng hỏi.
Lắc đầu một cái, nàng tránh khỏi đỉnh đầu của hắn, lướt qua nhau. Lặng lẽ
cùng nàng leo lên trên, không nói nữa, trước lúc trời tối rốt cuộc cũng leo đến
đỉnh núi.
"Thì ra nơi này là lớp băng!" Liên Kiều vui mừng kêu lên, dò xét chung quanh,
dọc theo đường đi nàng phát hiện nơi này có rất nhiều sơn động, tuy nhiên cũng
bị thị vệ canh giữ nghiêm ngặt. Hơn nữa bọn họ có chó săn, dù trốn vào trong
động cũng sẽ bị tìm được. Liên Kiều chính là muốn lên núi tìm kiếm xem có chỗ ẩn
trốn hay không, nơi này bị băng tuyết bao trùm, khứu giác chó săn có nhạy bén
hơn nữa cũng không thể nào ngửi thấy hơi thở trong một lớp băng hàn này.
Đi lâu như vậy, nhất định là đói bụng rồi! Long Tiêu đưa tay, thái giám bên
cạnh vội vàng thức thời chuẩn bị một bàn bánh ngọt tinh xảo.
Long Tiêu cầm một khối lên muốn đút cho nàng, Liên Kiều nhíu lông mày lại,
liếc nhìn thị vệ sau lưng, sau đó nghiêng người đi.
Long Tiêu hiểu rõ cười một tiếng, đưa tay vẫy lui thị vệ cùng thái giám sau
lưng. Không sợ nàng giở trò gì, có hắn ở bên người là đủ rồi, nàng không thể
trốn thoát khỏi tầm tay hắn, hắn tự tin nghĩ.
"Trẫm đút nàng!" Không cho phép nàng cự tuyệt đưa bánh ngọt tới bên môi nàng,
nàng bất đắc dĩ ăn một miếng.
Một miếng rồi một miếng, Long Tiêu đ