
khác rất nặng, nàng chưa phải đã vượqua hoàn toàn.
“Ta vẫn cảm thấy, để cho ngươi sống khép mình trong phủ thật sự là ủy khuất
tài nghệ.”
Lão đầu này quá tinh khôn, đến bây giờ vẫn còn đang muốn dò xét nàng.
“Ta vốn chính là một thầy lang lãng du, không có chỗ ở cố định, có thể được
lão gia nâng đỡ chứa chấp trong phủ là đã thật vô cùng cảm kích rồi, sao có thể
gọi là ủy khuất tài nghệ được? Lão gia nói vậy chẳng lẽ muốn ta ngại chết à!”
Nàng lập tức khiêm tốn vâng dạ, luôn cẩn trọng giữ đúng bổn phận của mình.
Ông lão hiển nhiên cực kỳ hài lòng với lời đáp của Liên Kiều, một người thông
minh nhất chính là hiểu được sự đúng mực, một khi ỷ sủng mà kiêu là không thể
tiếp tục dùng được nữa. Nhưng rất nhiều người không hiểu được đạo lý đó, lại
phạm vào đại kỵ loại này.
Trên đường từ viện của Trần lão gia trở về Mai viên, nàng gặp Vân Nương, vốn
định gật đầu một cái coi như chào, nhưng hình như người ta nghếch mặt lên trời
không thèm nhìn nha.
“Ái chà, đây không phải là Vũ cô nương đó sao? Mới vừa hầu hạ xong lão gia
đấy à?” Lời nói chanh chua ẩn hàm ý xấu.
“Đại thiếu nãi nãi!” Bất đắc dĩ, Liên Kiều đành phải dừng lại chào một
tiếng.
“Vũ cô nương y thuật thật là cao minh nha, lão gia lúc nào cũng khen ngươi
trước mặt chúng ta hết!”
“Nhờ lão gia yêu quí, Xa Vũ ghi vũ khắc trong tâm khảm!”
“Ha ha!” Bĩu đôi môi mỏng dính lại, Vân Nương cười cay nghiệt, “Thế Vũ cô
nương định báo ân bằng cách....!”
“n đức của lão gia, Xa Vũ nhất định báo đáp đầy đủ!” Câu trả lời của Liên
Kiều cố ý làm như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Vân Nương, khiến cho nàng ta
điên tiết.
“Sao? Thế Vũ cô nương muốn báo ân thế nào đây?” Hừ, khi khổng khi không chạy
tới định tay không bắt giặc đấy à? Nếu con ả hồ ly tinh nứt mắt này mà gả vào
nhà, làm đương kim phu nhân của lão gia, chẳng phải tài sản trong nhà sẽ phải
chia phần lớn cho ả sao? Nàng thật sự không cam lòng.
“Xa Vũ sẽ chăm sóc những gì lão gia muốn Xa Vũ làm, cho dù làm trâu làm ngựa
cũng khó mà đáp đền cho ân đức và chở che của lão gia.” Haiz, nữ nhân này thật
sự đáng ghét, nói chuyện với nàng ta thật là lãng phí thời gian.
“Làm trâu làm ngựa?”he miệng cười ha ha, trong mắt thoáng qua tia sáng ác
độc, “Cần gì phải làm trâu làm ngựa, chẳng là lão gia thích ăn tổ yến vô cùng,
đặc biệt là loại huyết yến sinh trưởng trên sườn đá cheo leo ngoài biển ấy. Nếu
như ngươi thành tâm, chi bằng đi hái một vài cái mang tới đi, cũng sẵn đó tỏ rõ
một khối tâm tình của ngươi với lão gia luôn.”
Nữ nhân này quá nham hiểm, ngu xuẩn lại ác độc, tưởng rằng dùng loại biện
pháp này tới diệt nàng đấy à! Có lẽ, đối với những nữ nhân ngu xuẩn một lòng
muốn báo ân hoặc vọng tưởng một bước lên mây thì còn dùng được, nhưng lấy đó mà
đối phó với Liên Kiều nàng, hình như quá bôi nhọ thông minh của nàng rồi. Haiz,
sao loại người như vậy đến đâu cũng gặp thế này, chết cũng không chừa vậy?
“Xa vũ thụ giáo, tạ Đại thiếu nãi nãi chỉ điểm, Xa Vũ sẽ...”
“Vũ cô nương ở chỗ này à!” Sau lưng, một giọng nói ôn hòa văn nhã vang lên.
Không cần đoán, nhất định là Trần Tiếu Bắc chứ chẳng ai khác, thanh âm của hắn
luôn êm tai dễ nghe, nhưng sự lạnh lùng ẩn hiện trong đó cũng khiến người khác
phải chùn bước.
“Nhị công tử.” Liên Kiều lễ phép chào.
“Nhị gia!” Hình như Vân Nương hết sức kiêng kỵ đối với Trần Tiếu Bắc, ngay cả
giọng nói cũng không được tự nhiên.
Trần Tiếu Bắc nhàn nhạt liếc Vân Nương một cái, chậm rãi nói: “Ngày mai là
ngày giỗ mẫu thân, đại tẩu không cần phải ở trong trai đường chuẩn bị à? Sao lại
rỗi rãnh ra đây thế?”
Một câu không lạnh không nóng khiến toàn thân Vân Nương không được tự nhiên,
lúng túng khẽ cúi người chào rồi rời khỏi đó.
Trần Tiếu Bắc nói: “Vũ cô nương không cần nín nhịn ủy khuất mình như thế, từ
trên xuống dưới Trần phủ không ai dám mặt nặng mặt nhẹ với cô nương đâu.”
“Cảm tạ ý tốt của nhị công tử, Tiểu Vũ xin tâm lĩnh.” Không phải Liên Kiều sợ
nữ nhân kia, mà đúng ra là sợ phiền toái, nhiều một chuyện không bằng bớt một
chuyện.
Trần Tiếu Bắc gật đầu một cái, lại nói: “Ngày mai là ngày giỗ của gia mẫu,
nếu Vũ cô nương không ngại, mời cùng tham dự với gia đình.” Trước giờ hắn có
thói quen ra lệnh khi nói chuyện với người khác, nhưng đối với nàng lại bất giác
dùng giọng thương lượng.
“Được.” Liên Kiều gật đầu đồng ý, “Nếu nhị công tử không có việc gì phân phó,
Tiểu Vũ cáo lui.” Không đợi hắn đáp lại, Liên Kiều liền
Bóng dáng nhẹ nhàng không câu nệ của nàng lại khiến Trần Tiếu Bắc sững sờ đưa
mắt nhìn cho đến khi biến mất rồi mà hắn còn ngơ ngẩn đứng trong hành lang gấp
khúc ngóng mãi theo.
Ngày giỗ Trần phu nhân mặc dù không long trọng nhưng lại được tổ chức hết sức
nghiêm trang, mời hòa thượng ở chùa về tận phủ tụng kinh, toàn gia trai giới ba
ngày. Đầy đủ các bước: dâng hương, tế bái, ăn chay, niệm kinh cho tới trưa,
không ngờ buổi chiều lại có một vị khách quý đến phủ.
Buổi trưa, mới vừa dọn chưa cơm chay, gia đinh canh cửa đột nhiên cuống quít
chạy vào phòng khách, kích động đến lắp ba lắp bắp, câu cú không mạch lạc: