80s toys - Atari. I still have
Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323994

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

sức khỏe không tốt, lúc Tiểu Hùng năm tuổi thì qua đời vì bệnh.

Bao nhiêu năm nay, ba anh vừa làm cha vừa làm mẹ, về sau chị cả ra nước

ngoài làm thuê, duy trì cuộc sống cả gia đình, đời sống mới dần dần khá

lên.

Ở nhà chờ Hùng Khải, cô lại thấy mệt, ngáp liên tục.

“Con vào trong nghỉ chút đi, ba con sẽ đi đón nó.” Bà Tu xót con, giục giã.

“Không, con muốn chờ Tiểu Hùng về.” Tu Dĩnh cũng cứng đầu, nói chờ là nhất định phải chờ.

Bà Tu lắc đầu lia lịa, đồng thời cũng ghen tị với Hùng Khải. Dựa vào đâu

con gái bà nuôi lớn lại chỉ biết nghĩ cho người ngoài, trong mắt bà,

Tiểu Hùng là người ngoài.

Dần dần, Tu Dĩnh càng lúc càng mệt, cô

liên tục lẩm bẩm trong lòng, không được ngủ, không được ngủ song mắt lại chậm rãi nhắm lại, căn bản không tỉnh táo nổi.

Lúc Hùng Khải vào nhà, vừa vặn nhìn thấy Tu Dĩnh nằm trên sofa, nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.

Bà Tu vừa thấy Hùng Khải vào, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, đang định quát lại thấy anh rón rén bước vào, nhẹ nhàng bế Tu Dĩnh lên.

“Cậu…” Bà Tu mở miệng lại bị ông Tu cản lại, ông giật tay bà, thì thầm “Tiểu

Hùng vừa về, bà cũng đừng dọa nó. Bà xem nó quan tâm con chúng ta bao

nhiêu, không cần nói gì nữa.”

Bà Tu trừng ông, đi theo Hùng Khải

vào phòng, lại thấy anh nhẹ nhàng đặt Tu Dĩnh xuống giường, đắp chăn,

lại hôn lên trán cô một cái.

Hùng Khải nhìn Tu Dĩnh ngủ say đầy

yêu thương, nhếch môi lên mỉm cười. Quay đầu, thấy bà Tu đứng ở cửa

trừng anh, liền ra ngoài chào một tiếng “cô”.

Ngược lại, bà Tu có vẻ không đặc biệt khó xử anh như đã tưởng, chỉ lạnh lùng hỏi “Cậu muốn lấy con gái tôi thật?”

“Con muốn cưới Dĩnh Dĩnh, thật lòng, hi vọng chú và cô đồng ý.” Hùng Khải

nói rất thành khẩn, nhưng lọt vào tai bà Tu thì đã là gì?

“Đừng

cho tôi không biết cậu nghĩ gì. Cậu cho rằng làm con gái tôi lớn bụng,

tôi phải đồng ý gả nó cho cậu phải không? Tôi thà để nó phá thai cũng

không cho cậu đạt mục đích.” Bà Tu không chịu nhún nhường chút nào.

Hùng Khải hít sâu, cảm giác đầu ong ong, vì sao bà Tu không đồng ý hôn sự của anh và Tu Dĩnh chứ?



Lúc ở nhà ga, ông Tu đã lên dây cót cho anh chuẩn bị tinh thần trước, nói

nếu không được bà Tu đồng ý, cuộc hôn nhân này thật sự khó thành. Anh

không rõ vì sao bà Tu không đồng ý gả Tu Dĩnh cho anh. Lúc trước anh cho rằng vì anh không có tương lai, chỉ là một hạ sĩ quan, nhưng hôm nay

anh đã thăng hàm vượt cấp rồi, hơn nữa lãnh đạo sư đoàn cũng nói sẽ cho

anh đi học tiếp. Cơ hội lần này hiếm có vô cùng, mấy ai có cơ hội được

cử đi học nhiều như thế? Trước khi anh thăng hàm đều chuẩn bị tự đi thi, nghe nói bài thi chuyên sâu với bài thi của thí sinh tự do không khác

nhau lắm, có lẽ thi tự do khó hơn một chút nhưng anh không sợ. Anh từng

nghĩ tới chuyện đi học chuyên sâu, đáng tiếc bộ đội không đời nào cho

một hạ sĩ quan đi học, vì thế lúc đó anh đã chuẩn bị xong lại không thể

thi. Cho dù sư đoàn đã có danh sách phê duyệt cho anh đi học nhưng anh

vẫn quyết định tự thi chuyên sâu dựa vào năng lực của anh, thi không đậu lại tính đường khác. Lúc đó Lưu Vũ nói anh quá ngốc, nhưng anh có ý

nghĩ của anh. Có lẽ vì lần này anh thi đấu giành được thứ hạng, sư đoàn

mới có quyết định đó nhưng anh không muốn vì nguyên nhân này mà đi học,

anh muốn dựa vào năng lực của mình. Có bộ đội cử đi, vậy sau khi tốt

nghiệp anh phải quay về đơn vị cũ, nếu anh tự thi, nói không chừng còn

có cơ hội đến đơn vị mình thích tuy rằng anh không tính rời khỏi đơn vị

cũ.

Anh nhìn ra được, ông Tu rất hài lòng về anh, chỉ là nghĩ đến thái độ chống đối của bà Tu, anh lại nổi gai ốc, biết không vượt qua

được thử thách của bà, anh và Tu Dĩnh không thể đường đường chính chính

sống với nhau, chạy trốn gì đó vô dụng. Bà Tu hung hãn thế nào anh đã

lãnh giáo rồi.

“Cô, cháu thật lòng muốn lấy Dĩnh Dĩnh, cũng hi

vọng cô chấp nhận cháu. Tuy cô cho rằng cháu không đủ tài giỏi, nhưng

cháu cam đoan với cô, cháu sẽ cố gắng khiến Dĩnh Dĩnh hạnh phúc.” Sau ba tháng thử thách ở chức trung đội trưởng, giờ anh đã được thăng lên đại

đội phó, đây là sự khẳng định của bộ đội với anh, cũng là kết quả nỗ lực của bản thân anh.

Bà Tu hừ một tiếng, không nói chuyện.

Hùng Khải nói tiếp “Cô, đây là bằng khen của cháu ở quân khu, còn có huân

chương.” Hùng Khải lôi trong ba lô ra tất cả bằng khen của quân khu, còn có huân chương mấy năm nay đoạt được, hi vọng có thể đánh động bà Tu.

Bà Tu nhìn thấy chừng ấy bằng khen, huân chương cũng hơi hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì.

“Muốn tôi đồng ý cũng được, trừ phi cậu xuất ngũ.” Đột nhiên bà Tu đưa ra một điều kiện hết sức nan giải.

Hùng Khải hít hơi, anh không sao ngờ được bà Tu lại đưa ra vấn đề tráo trở

thế này, bảo anh xuất ngũ? Khó khăn lắm anh mới thăng hàm thành công, bà Tu thật muốn bắt anh lựa chọn giữa tiền đồ và Tu Dĩnh sao?

“Bà

xã, bà nói gì thế hả? Tiểu Hùng có thể thăng hàm thành công không dễ tí

nào, bà muốn phá hủy tiền đồ của nó?” Ông Tu cũng không ngờ vợ mình lại

hoạnh họe như thế.

“Cậu đồng ý xuất ngũ hay là đồng ý bỏ con gái tôi?” Bà Tu nhìn mắt anh hỏi.

Hùng