
a ngoài gặp Tu
Dĩnh, nhưng lãnh đạo trường cứ như biết Tu Dĩnh tới, ngay lúc này lại
liên tục kiểm tra bên ngoài ký túc xá của anh, tất cả kế hoạch đều ngâm
nước nóng.
Một mình Tu Dĩnh lặng lẽ trở về. Trên tàu, cô không
nhịn được khóc nức nở, những ngày thế này bao giờ mới kết thúc? Lúc này
Hùng Khải gọi điện tới “Cục cưng, xin lỗi em, để em chịu khổ. Chỉ cần ba tháng thôi, chỉ cần anh thông qua sát hạch, ba tháng sau anh có thể về
lại đơn vị rồi, chừng đó chúng ta không cần khổ thế này.”
“Tiểu
Hùng, em nhớ anh, rất nhớ anh…” Trong điện thoại, Tu Dĩnh không kềm nổi
khóc lớn. Cô rất hoài niệm vòng ôm của Tiểu Hùng, hoài niệm Tiểu Hùng
chăm sóc, nhưng hiện giờ trừ điện thoại lạnh băng ra, gì cũng không có,
thấy mặt lại không thể nắm tay, cùng nhau vượt qua nhung nhớ.
Những ngày đầu là khổ sở nhất, về sau từ từ mới tập thành thói quen. Ngày hôm đó, khó khăn lắm mới xếp được hàng, gọi điện cho Tu Dĩnh đang ở xa ngàn dặm, lại nghe tiếng Tu Dĩnh bên kia cười ngốc nghếch.
“Tiểu Hùng, em có rồi.” Vốn Tu Dĩnh định chọc anh nhưng mở miệng ra liền nói luôn đáp án.
Mới đầu mang thai, cô không hay biết mình đã có bầu. Kinh nguyệt đến trễ
nửa tháng, cô còn chưa nghĩ ra, chỉ cho rằng gần đây áp lực lớn quá nên
chu kỳ mới trễ. Do chu kỳ của cô không chuẩn, lúc trước cũng từng trễ
nửa tháng. Mãi đến chừng sắp một tháng, cô mới khẩn trương. Vội vội vàng vàng mua que thử thai, thử một cái phát hiện mang thai, lại sợ que thử
không chính xác, ngày hôm sau liền tới bệnh viện xét nghiệm máu, lần này chứng thật, cô có thai rồi. Lúc biết mình có thai, cô mù mịt, không
biết về nhà như thế nào. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, chừng sau cô dần dần bị niềm vui lần đầu làm mẹ bao phủ.
“Có…” Hùng Khải cũng choáng, nhất thời không biết nói gì.
Mấy lần gần đây hai người không dùng biện pháp, mang thai là lẽ tất nhiên.
Chỉ là nghe tin Tu Dĩnh có thai thật, anh không biết phản ứng tiếp theo
nên là gì, cả người còn chưa hồi tỉnh.
“Anh nói đi chứ, không
muốn em có thai hả? Chẳng lẽ muốn em bỏ đứa bé này?” Không thấy Tiểu
Hùng trả lời, Tu Dĩnh cũng nóng nảy. Cô biết hai người chưa kết hôn, có
thai không tốt cho tương lai của Tiểu Hùng.
“Em dám, ai cho phép
em phá.” Hùng Khải cảm thấy hưng phấn tới mức tế bào toàn thân căng lên, vừa nghe Tu Dĩnh nói muốn bỏ con, anh nóng ruột, giọng cũng cao hẳn
lên.
Tu Dĩnh che miệng cười hờn dỗi “Vậy sao ban nãy anh không nói, em còn tưởng anh không thích em có con của anh kia.”
Bên này Hùng Khải cười nghệch ra “Không phải anh có phản ứng rồi sao? Mấy tháng rồi?”
“Ngốc, còn mấy tháng nữa, anh đi mới bao lâu chứ? Bác sĩ nói hai tháng rồi,
nhưng em tính ngày, chắc là lần cuối cùng thì có. Tiểu Hùng, anh thích
con trai hay con gái?” Hễ nghĩ đến mình sắp làm mẹ, Tu Dĩnh liền nảy
sinh sự dịu dàng của người mẹ.
Nhất định cô sẽ bảo vệ mình và
con, cũng vì con mà tranh đấu đến cùng với mẹ cô. Bất kể thế nào, có một gia đình hoàn hảo là việc cấp bách trước mắt.
“Con trai hay con gái anh đều thích, con trai giống anh, con gái giống em.”
“Giờ thì nói thế, chừng con ra đời nhất định anh lại nói khác.” Không biết
có phải vì mang thai hay không, đặc biệt dễ đa sầu đa cảm.
“Anh
thề với trời, anh nói thật lòng. Chỉ cần là con chúng ta, trai hay gái
anh đều xem con là báu vật. Dĩnh Dĩnh, chờ anh về, về tới anh liền làm
báo cáo xin kết hôn. Tuổi anh cũng đến rồi, tổ chức sẽ không làm khó
chúng ta.”
“Dạ, em biết.”
“Hứa với anh, nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc con chúng ta.” Hùng Khải cứ như ông già, càm ràm liên hồi.
“Biết rồi, em sẽ tự lo cho mình. Cho dù tương lai ra sao em đều vì anh và con chống đỡ mọi khó khăn.”
Tim Hùng Khải vì câu “em có rồi” của Tu Dĩnh mà tràn đầy, sốt ruột muốn mau chóng quay về. Nhưng bồi dưỡng cũng có sát hạch nhất định, nếu hết đợt
bồi dưỡng mà không qua được kiểm tra thì phải tiếp tục huấn luyện, tiếp
tục thi. Nếu sau mấy bận thi vẫn không qua được, vậy thì quân hàm bị
hủy. Tu Dĩnh và con trở thành động lực của Hùng Khải ở trường, mỗi ngày
chống chọi với huấn luyện. Sĩ quan giảng dạy ở trường quân sự còn hà
khắc hơn lãnh đạo đơn vị mấy lần, nếu không hoàn thành chỉ tiêu huấn
luyện sẽ bị tăng thêm. Thế nên Hùng Khải nỗ lực huấn luyện, luôn là
người hoàn thành chỉ tiêu đầu tiên.
Kết thúc ba tháng huấn luyện, việc đầu tiên Hùng Khải làm là gọi cho Tu Dĩnh. Mấy tháng nay Tu Dĩnh
ốm nghén rất nặng. Tu Dĩnh nói muốn đi thăm anh lại bị Hùng Khải cự
tuyệt, bắt cô chăm sóc tốt bản thân. Anh nhận quân hàm xong sẽ xin nghỉ
phép tới thăm cô, đồng thời cầu hôn cô với ông bà Tu.
Chuyện Tu
Dĩnh mang thai, mới đầu cô giấu rất kỹ, ba mẹ không hề hay biết. Nhưng
cô ốm nghén càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn bị ông Tu và bà Tu biết được.
“Thế này là thế nào?” Sắc mặt bà Tu rất khó coi.
“Mẹ, mẹ thấy rồi còn gì? Con mang thai con của Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh cũng không muốn giấu, đằng nào sớm muộn gì cũng sẽ biết.
“Mày!” Bà Tu tức suýt ói máu, chửi “Con bé này sao mày… nó cố ý phải không?
Cái thằng Tiểu Hùng đó nhìn có vẻ thành thật, k