
y Hùng Khải, nói với bà Tu: “Mẹ, con mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, con sẽ không chia tay với Tiểu Hùng. Nếu mẹ bằng lòng, con
sẽ theo Tiểu Hùng đi thành phố X, con làm gì cũng được, đằng nào con
cũng không bỏ anh ấy. Cả đời của phụ nữ quan trọng nhất là cái gì, có
một người đàn ông yêu mình. Năm xưa mẹ bất chấp tất cả đi theo ba, chẳng lẽ khi ấy ba giỏi giang như bây giờ sao? Đó là vì mẹ yêu ba đúng không? Mẹ, con cũng yêu Tiểu Hùng, con biết Tiểu Hùng sẽ cho con hạnh phúc,
giống như lúc xưa mẹ tin ba sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ vậy. Con xin
mẹ, tha cho con và Tiểu Hùng có được không? Con và Tiểu Hùng, còn có đứa bé trong bụng sẽ cảm kích mẹ mà.”
“Con ơi, đừng nói nữa, mẹ sai
rồi. Mẹ cho rằng Tiểu Hùng không thật lòng với con nên cứ một mực làm
khó nó, lúc nó khóc trước mặt mẹ, thậm chí gọi điện cho lãnh đạo xin
chuyển nghề mẹ đã nhận ra nó chân thành rồi. Mẹ sẽ không phản đối con và nó nữa, chăm sóc thân mình cho tốt, sinh con ra, mẹ sẽ chúc phúc hai
đứa.” Lúc này mặt bà Tu cũng đầy nước, cảm giác được bà sai thật rồi.
Lời bà làm Tu Dĩnh và Hùng Khải đều không dám tin, Tu Dĩnh hỏi “Mẹ, thật ư?”
“Thật, mẹ nói thật lòng. Mẹ nghe tiểu đoàn trưởng Lưu nói một hồi, mẹ tỉnh ngộ rồi. Đời người quan trọng nhất là con cái mình được hạnh phúc. Mẹ già
rồi, không sống được mấy năm nữa, chỉ cần các con hạnh phúc đời này mẹ
đã mãn nguyện rồi.
Hùng Khải không thể ngờ, tiểu đoàn trưởng Lưu
Vũ nói chuyện với bà Tu lại khiến bà thay đổi ý nghĩ, anh cứ tưởng bà sẽ ép anh đến đường cùng. Rốt cuộc, sau bao nhiêu nỗ lực, vất vả của anh
đổi lấy một câu đồng ý của bà Tu, anh có cảm giác như mình già đi rất
nhiều tuổi, nhưng có thể nghênh đón ngày mai tươi sáng, có khổ mấy cũng
đáng giá.
“Cám ơn cô, cám ơn cô, nhất định cháu sẽ cố gắng mang
lại hạnh phúc cho Tu Dĩnh cả đời…” Mừng vui lẫn lộn, anh bỗng quỳ xuống
đất. Anh không có mẹ, nên xem mẹ Tu Dĩnh như mẹ mình.
….
Trước khi nhận giấy kết hôn, bà Tu bắt Tu Dĩnh nhất định phải về nhà Hùng
Khải một chuyến, gặp ông Hùng. Tu Dĩnh đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm ba
tháng đầu nên không sợ mệt nhọc nữa. Hãng hàng không có quy định, phụ nữ mang thai bảy tháng trở lên không được đi máy bay, vì thế Hùng Khải và
Tu Dĩnh quyết định về nhà gặp ba và các chị trong tháng đó.
Tháng đó, Tu Dĩnh gặp ông Hùng, còn có bốn bà chị gái, nhận được không ít bao lì xì…
Trong tháng đó, cô và Hùng Khải đi đăng ký kết hôn. Hùng Khải sợ cô vác bụng
mệt nhọc, kiên quyết không đồng ý làm tiệc mừng trong năm nay, nói chờ
Tu Dĩnh sinh con xong rồi tính.
Cùng năm, Hùng Khải thi đậu
nghiên cứu sinh đại học khoa học kỹ thuật giải phóng quân, Tu Dĩnh mang
bầu chín tháng tiễn chồng lên tàu xuôi nam…
Ngồi trên xem Hùng
Khải nhìn vợ vẫy tay, trong lòng nuối tiếc, bản thân rốt cuộc không có
cách nào bên vợ khi cô vượt cạn, có lẽ đây sẽ là chuyện tiếc nuối nhất
đời anh…
Ba năm tương tư, ba năm chờ đợi, ba năm độc thủ khuê phòng, cuối cùng cũng đợi được Hùng Khải tốt nghiệp nghiên cứu sinh mang theo bầu trời tương lai rộng mở trở về. Đêm trước khi tốt nghiệp, Hùng Khải từng được phái qua Đức huấn luyện một năm, sau khi về tinh thần đều đổi mới hẳn.
Tháng thứ hai sau khi Hùng Khải đi trường quân sự, Tu Dĩnh sinh cho Tiểu Hùng một cậu con trai, một nhóc con béo múp trắng nõn. Lúc ấy vừa đúng 1 – 10, Hùng Khải vẫn chạy về, cũng bất chấp lãnh đạo trường nhìn anh ra sao. Anh không thể chờ đợi giây phút con mình sinh ra nhưng ít nhất vợ ở cữ anh săn sóc được cô mấy ngày, như vậy anh đã mắc nợ cô rồi.
Nhìn con nằm cạnh vợ, anh cảm thấy thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn tràn trề này khiến cả người anh thư thái. Đời bất quá như thế mà thôi, có vợ có con, đương nhiên nếu trai gái đủ cả thì càng tuyệt. Đáng tiếc anh là một người lính, chỉ có thể nhìn người ta nếp tẻ đủ cả mà than thở. Tu Dĩnh lại cười anh “Sao, sinh con cho anh anh còn không vui à?”
Hùng Khải đáp “Đâu mà không vui?”
“Vậy trề môi làm chi?” Tu Dĩnh hỏi anh.
“Chỉ cảm thán nhà người ta có trai có gái thôi mà.”
Tu Dĩnh lườm anh mắng “Sướng mà không biết hưởng.”
Hùng Khải hí hửng chạy qua gọi con, nhìn mặt con bụ bẫm hồng hào, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cháu ngoại ra đời, đối với bà Tu mà nói, đó là hạnh phúc khá bận rộn. Hùng Khải tài giỏi, bà tán dương không thôi, cứ luôn miệng khen “Con gái lấy được người chồng tốt.” Những lúc này ông Tu lại thích vặn bà “Không biết hồi đầu là ai cứ nhất quyết không đồng ý, thậm chí còn bắt Tiểu Hùng ra quân nữa đây.”
“Sao cứ thích nhè chỗ đau của người ta thế?” Những lúc như vậy bà Tu toàn thẹn quá hóa giận.
Bé Tiểu Hùng ra đời, cao hứng nhất không ai khác ngoài ông Hùng và bốn bà chị gái. Từ khi Tu Dĩnh mang thai đến khi sinh nở, họ không giúp được gì vì điều kiện gia đình kém xa nhà họ Tu nhưng tháng cuối cùng trước khi bé con chào đời, cả nhà đều chạy tới, chờ đến khi bé con ra đời.
Ông Hùng hay nói “Tiểu Hùng nhà này có phúc, cưới được người vợ hiền thục như Dĩnh Dĩnh.” Họ làm sao mà biết, Tiểu Hùng và Tu Dĩnh đã trải qua bao nhiêu khúc chiết, giày vò mới có thể k