
ào nhà thì thấy dáng vẻ vợ có vẻ giận dữ lại bất lực.
“Sao lại thế? Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật?” Bà Tu cứ mãi lầm bầm.
“Bà nhìn nhầm cái gì?” Ông Tu vô tình hỏi.
“Không đúng, chuyện này không đúng, nhất định là con ranh Dĩnh Dĩnh giở trò.”
Cho dù có phải Tu Dĩnh giở trò hay không, bắt đầu từ tối đó bà Tu không sao ngủ ngon, cứ muốn liên lạc với con gái, con ranh kia lại cố tình hành
bà, nhất quyết không nghe máy.
Tu Dĩnh về đến nhà đã là chuyện
hai ba tháng sau đó. Tâm trạng cô rất khá, hát ư ử vào cửa. Thật ra cô
có thể về nhà sớm hơn nhưng còn theo Hùng Khải đi bộ đội, cũng chính mắt nhìn thấy Hùng Khải nhận huân chương hạng hai trên bục lĩnh thưởng của
trung đoàn. Đẳng cấp huân chương của trung đoàn tất nhiên không bằng sư
đoàn. Lúc ấy sau khi Hùng Khải thi đấu xong thì được huân chương hạng ba của quân khu, còn có huân chương tập thể hạng hai. Cô cũng chính mắt
nhìn thấy thông báo thăng hàm của Hùng Khải đánh xuống, chính mắt nhìn
thấy Hùng Khải thay phù hiệu, quân hàm trong đại hội, thậm chí cô còn
muốn đích thân sờ thử.
Ngày đó, cô và Hùng Khải chờ bao lâu, cuối cùng khi Hùng Khải được mặc quân phục mới, cô và Hùng Khải đều rơm rớm nước mắt.
“Tiểu Hùng, rốt cuộc chúng ta cũng chờ được ngày này.” Mắt Tu Dĩnh ngấn nước, ôm Hùng Khải.
Vì ngày này, cô và Tiểu Hùng nhẫn nhịn bao nhiêu uất ức. Kết quả này, mẹ
có thích không? Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt rạng rỡ của mẹ cô, sẽ
không làm khó cô và Tiểu Hùng nữa nhỉ?
Vốn dĩ Tu Dĩnh định cùng
Hùng Khải xin nghỉ phép về nhà một chuyến, không ngờ kế hoạch nghỉ phép
của Hùng Khải bị đẩy lùi. Lý do là thăng hàm xong phải đi quân khu bồi
dưỡng mấy tháng, đây là quy định thường lệ của quân đội.
Tu Dĩnh
tự mình tiễn Hùng Khải lên xe lửa xuôi nam, lần này anh phải đi học viện lục quân Quế Lâm bồi dưỡng mấy tháng, có thể là nửa năm. Tất nhiên cô
hi vọng đào tạo kết thúc sớm, chỉ cần bồi dưỡng xong, Hùng Khải có thể
được trao tặng chức vụ, cho dù là trung đội trưởng thì cũng là chức danh chính ngôn thuận mà không phải là anh trung đội trưởng chuyên nghiệp
trước kia.
“Dĩnh Dĩnh, đợi anh về. Nhất định phải đợi anh về.” Lên xe lửa, Hùng Khải liên tục gọi.
Tu Dĩnh về đến nhà, bà Tu trừng mắt nhìn cô, cô biết chắc chắn mẹ tức giận rồi. Cũng khó trách, cô đi thành phố G, sau đó về thành phố X, mẹ luôn
gọi điện cho cô, cô lại cố tình không bắt máy. Cô không muốn vì điện
thoại của mẹ mà ảnh hưởng tâm tình của cô và Tiểu Hùng, vả lại chẳng mấy khi trộm được thời gian vui vẻ. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe mẹ
mắng, nghe bà tra khảo, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, dù vậy cô vẫn khó mà
tiếp thu được ý nghĩ của bà.
“Con đi gặp nó?” Sắc mặt bà Tu rất tệ, giọng điệu cũng không tốt.
Tu Dĩnh cũng không chối, cười hì hì “Mẹ, không phải mẹ đã biết trước rồi à?”
“Bớt cợt nhả cho tôi, cô đã hứa với tôi sẽ cắt đứt với nó, tại sao lại quay lại rồi?”
“Mẹ, con hứa chia tay với Tiểu Hùng hồi nào? Mẹ đừng có nói lung tung được
chứ? Cho dù mẹ có đồng ý hay không, con vẫn quen Tiểu Hùng, hơn nữa con
đã quyết định kết hôn rồi.” Tu Dĩnh cố ý chọc tức bà Tu, tuyệt đối cố ý, từ gương mặt co rúm lại của bà là thấy, bà bị chọc tức.
Bà Tu tức giận không nhẹ, chửi “Ai cho mày kết hôn? Trong mắt mày còn coi tao là mẹ không?”
“Lúc trước con quá tôn trọng mẹ nên mới để mẹ có cơ hội làm hại Tiểu Hùng.
Mẹ à, mẹ hận Tiểu Hùng bao nhiêu mới có thể khiến mẹ ác độc hủy đi tương lai của anh ấy như thế? Lần này nếu không phải tiểu đoàn trưởng của anh ấy ra sức che chở, anh ấy làm gì có tiền đồ rực rỡ như bây giờ? Đứng
nhất toàn quân khu, thành tích này không phải ai cũng đạt được. Phương
Thành kia làm được không? Thủ trưởng quân khu cũng nói, chỉ cần anh ấy
bằng lòng có thể đến quân khu làm việc bất cứ lúc nào. Lúc trước mẹ cứ
nói anh ấy không có tiền đồ, bây giờ Tiểu Hùng đã lên quân hàm rồi, là
một sĩ quan rồi, hơn nữa còn được lãnh đạo cấp cao thưởng thức, mẹ không thể phản đối nữa chứ?” Tu Dĩnh chặn họng, làm bà Tu hết đường nói.
“Ai biết nó có yêu mày thật không, hay là nhìn trúng điều kiện của mày.” Hồi lâu, bà Tu phun ra một câu.
Tu Dĩnh cảm thấy rất bất lực. Kết quả thế nào mẹ cô cũng tìm được lý do, bảo cô làm sao không đau lòng cho được?
Những ngày huấn luyện của Hùng Khải ở trường quân sự rất vất vả, ngoài huấn
luyện học tập ra là nhớ cô. Ba tháng ở trường quân sự, điện thoại của
anh bị nộp lên trên, anh hết đường trò chuyện với cô mỗi ngày, đành cố
gắng đi xếp hàng ở điện thoại công cộng, nếu xếp hàng được thì nói
chuyện với Tu Dĩnh, không xếp hàng được, anh sẽ viết thư.
Ở
trường mấy tháng, anh không thể ra ngoài, nói trắng ra là huấn luyện ma
quỷ. Chẳng những thể lực, còn có các khóa lý luận và chuyên nghiệp. Tu
Dĩnh xót Hùng Khải, từng lén lút một mình ngồi tàu tới thăm anh, nhưng
anh lại không thể ra ngoài. Hai người chỉ có thể nhìn nhau qua cánh cổng trường quân sự, không thể ôm nhau. Nỗi khổ tương tư này khác nào Ngưu
Lang và Chức Nữ cách một dải Ngân Hà, lúc ấy nước mắt Tu Dĩnh tuôn như
suối. Hùng Khải từng nghĩ tới chuyện lén trèo tường r