
tra thấy Tu Dĩnh và Tiểu Hùng lại bỏ đi nhưng Tu Dĩnh có cảm giác ánh mắt dừng lại nơi hai người của bọn họ có vẻ kỳ
quái khiến cô thấy sờ sợ.
“Đám người này thật đáng ghét.” Cô không nhịn được chửi mắng.
“Hết cách, bọn họ cũng vì bát cơm mà thôi, không bắt được người vi phạm
không lấy được tiền, tránh đi là được rồi.” Ở bên ngoài Hùng Khải luôn
bày ra dáng vẻ nghiêm túc thế này, cười cũng rất ít.
Tu Dĩnh rất
muốn khoác tay Hùng Khải nhưng hễ nghĩ đến đám tuần tra kia là vừa tức
vừa sợ, lại không biết làm sao, đành giữ khoảng cách nhất định với Hùng
Khải. Đây là nỗi khổ khi cùng bộ đội yêu đương.
Lúc ra đến cổng,
đột nhiên một tiếng quát lớn thu hút hai người. Tu Dĩnh tò mò nhìn qua.
Một cô gái mặc đồ màu xanh lục, tóc tết đuôi ngựa, chiều cao trung bình
chừng một mét sáu, rất gầy. Tu Dĩnh nhìn cô ấy nhiều hơn, không phải bởi vì cô gái này xinh đẹp mà vì giọng nói của cô ấy, rất nóng nảy, cũng
rất khí thế.
“Bảo anh ta nghe điện thoại.” Giọng cô gái rất to, người chung quanh đều nghe thấy.
Tu Dĩnh và Hùng Khải nhìn nhau, nghĩ bụng: cô nàng này thật là dũng mãnh.
Đang nghĩ, cô gái đó lại hét lên “Anh ta không ở đây? Ai tin, chỉ sợ anh ta
vừa nghe đến tôi đã trốn mất thì có? Nói cho Tôn Siêu biết, hôm nay tôi
mà không gặp được anh ta, tôi sẽ tìm tiểu đoàn trưởng của các người.”
Nói rồi cúp điện thoại.
Tu Dĩnh há hốc miệng, cô gái này lợi hại
thật! Nhìn Hùng Khải thì thấy anh nhíu mày, nghĩ thầm: liên quan gì đến
anh? Anh đã bước lên trước, đang do dự có nên qua đó không.
“Anh làm gì thế?” Tu Dĩnh níu anh lại.
“Anh tìm cô ấy nói chuyện.” Hùng Khải vẫn cau mày.
“Anh tìm cô ta làm gì? Anh quen cô ta?” Tu Dĩnh nghi ngờ nhìn anh.
Anh lắc đầu, thành thật đáp “Không quen.”
“Không quen anh đi lên làm chi? Không sợ chuốc rắc rối à?” Tu Dĩnh không muốn để anh đi lên.
“Người cô ấy tìm là chính trị viên, anh sợ anh ấy…” Hùng Khải có cách nghĩ của anh nhưng mới nói được nửa chừng đã bị Tu Dĩnh ngắt ngang “Anh ngốc à,
đấy là chuyện giữa chính trị viên và cô ta, anh với em có thể xen vào
được chắc? Chuyện vợ chồng người ta, người ngoài như chúng ta không thể
can dự, đạo lý này anh còn không hiểu hay sao?”
“Nhưng cô ấy
nói…” Hùng Khải còn muốn nói nữa, bị Tu Dĩnh túm lại “Anh nghe em đi,
mặc kệ hai người có quan hệ gì thì đó là chuyện của họ, chúng ta không
thể xen vào. Tốt thì người ta cũng không cảm kích, nếu lỡ hỏng việc
người ta sẽ hận anh cả đời. Không phải anh nói muốn cùng em đi mua sắm
sao? Còn không đi nữa?” Tu Dĩnh nhất định lôi Hùng Khải đi khỏi hiện
trường, không để anh đi làm ẩu.
Hùng Khải bị Tu Dĩnh nói thế thì
đứng nguyên tại chỗ, không động đậy cũng không bỏ đi, càng không cùng cô đi mua sắm, cứ đứng đó nhìn cô gái kia, nhíu mày không biết đang nghĩ
gì.
Lúc này, một người chạy từ bên kia sân huấn luyện tới, mặc
quân phục, vì quá xa nên không nhìn rõ mặt. Đợi tới gần mới nhìn ra
người đó chính là chính trị viên Tôn Siêu của đại đội Hùng Khải.
“Sao chính trị viên lại tới đây?” Hùng Khải đứng thẳng người, nhìn chính trị viên đang chạy tới.
Tu Dĩnh kéo anh nói “Đương nhiên là chính trị viên tìm cô gái đó rồi,
chẳng lẽ tìm anh? Coi anh kìa, thiếu chút nữa đi quản chuyện không đâu
rồi. Đi thôi, còn ngây ra làm gì, đứng làm bóng đèn hả?”
Chính trị viên Tôn Siêu chậm rãi chạy tới, nhìn thấy cô gái áo xanh đứng trước cửa, nhíu mày gọi “Tiểu Trà.”
Thấy chính trị viên, Hùng Khải tính chào hỏi lại bị Tu Dĩnh lôi đi, cô thì
thầm bên tai anh “Anh ngốc hả, muốn làm bóng đèn thật à, cẩn thận chính
trị viên xử anh.”
Hùng Khải không nói gì mà quay đầu nhìn chính
trị viên và cô gái tên Tiểu Trà kia, lại thấy Tiểu Trà đấm chính trị
viên, anh ấy cứ mặc cô ta đánh, cúi đầu dường như đang dỗ dành gì đó.
“Nhìn đi, người ta là người yêu, anh nghĩ nhiều quá.” Thình lình Tu Dĩnh thốt lên.
“Nhưng… chính trị viên không có bạn gái mà?” Đây là nguyên nhân khiến anh không sao hiểu được.
Tu Dĩnh ngúy anh “Anh đúng là ngốc, hai người tranh cãi, chính trị viên sẽ nói thật với anh chắc? Cho dù không cãi nhau, cũng chưa chắc anh ấy đã
nói thật với anh, bộ hai người thân đến độ chuyện gì cũng kể à?” Cô
không tin đâu, trong bộ đội để ý nhất là quan niệm đẳng cấp. Cấp dưới
phải phục tùng cấp trên, quan hệ cấp trên cấp dưới có tốt đến mấy cũng
không thể như anh em đùa giỡn thân mật chuyện gì cũng nói.
Thị
trấn nhỏ này cách doanh trại chừng mười cây số, ngồi xe buýt mười phút
là tới. Tuy Hùng Khải mặc thường phục nhưng lúc chen lên xe buýt, anh
giành cho Tu Dĩnh một ghế, bên cạnh rõ ràng còn ghế trống anh lại không
dám ngồi, cứ như mình còn mặc quân phục không bằng. Tu Dĩnh níu tay anh
hỏi “Sao anh không ngồi?”
“Đằng nào lát nữa cũng có người lên, anh lại phải đứng lên, chi bằng khỏi ngồi.” Hùng Khải đáp rất dứt khoát.
“Nhưng chẳng phải bây giờ chưa có người sao? Với lại cho dù có người lên,
người già phụ nữ mang thai nhường đã đành, những người khác cũng nhường
hả? Đừng quên bây giờ anh không mặc quân phục, không cần câu nệ như
thế.” Tu Dĩnh kéo anh.
Hùng Khải ngẫm nghĩ, cảm t