
hấy Tu Dĩnh nói
có lý mới ngồi xuống. Dọc đường đi khá bình thường, xe trống ghế rất
nhiều, rất ít hành khách.
Tu Dĩnh sớm tính chuyện mua cho Hùng
Khải mấy bộ quần áo, thường phục của anh không nhiều lắm, đổi tới đổi
lui chỉ có mấy bộ. Tuy bây giờ trời còn nóng nhưng quần áo mùa thu đã có rồi, tính xa hơn, cô định mua cho anh mấy bộ đồ mùa thu.
Tu Dĩnh ngẫm nghĩ, vẫn nên mua cho anh mấy bộ tốt một chút, định dẫn anh tới
cửa hàng độc quyền của Burberry. Theo cô, áo gió Burberry rất hợp với
Tiểu Hùng, dáng người anh hoàn hảo mặc vào rất có phong vị. Nhưng chạy
hết cả thị trấn mà không tìm thấy nhãn hiệu này, thế là cô xui Hùng Khải đi thành phố X. Đi lại không thuận tiện lắm, hai người không có xe,
đành phải ngồi mấy chuyến xe buýt mới tới nơi. Cô còn lo không có tiệm
bán nhãn hàng quốc tế này, cuối cùng chạy không ít đường cũng tìm được
cửa hàng độc quyền của Burberry. Thử vô số bộ đồ, cuối cùng Tu Dĩnh chọn một cái áo gió kiểu măng tô, rất hợp thời. Bảo Hùng Khải đi thay, đứng
trước gương, khí chất của anh liền bộc lộ.
“Rất được, cái áo này cứ như thể làm sẵn cho anh vậy, đẹp quá.” Tu Dĩnh khen ngợi.
“Được không?” Hùng Khải hơi câu nệ, không tự tin nhìn mình trong gương, cứ cảm giác có vẻ kỳ cục.
“Sao không được? Mặc cái áo này làm khí chất của anh hiện ra, đẹp quá
chừng.” Tu Dĩnh quyết định mua cái áo, liền gọi nhân viên “Thanh toán!”
Lúc Hùng Khải thử đồ không xem qua giá tiền, anh cũng không rành nhãn mác.
Vì thế khi anh hỏi giá, Tu Dĩnh chỉ khai có một phần mười giá thực tế,
thế mà anh còn chê đắt.
Từ Burberry đi ra, Hùng Khải xách túi giấy đựng đồ, vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Cái áo này mắc quá, bằng anh mua tới mấy bộ khác.” Anh không tin nổi là mình mua đồ mắc như thế.”
“Đồ đẹp thì mua vài bộ, anh không thể mặc đồ cũ hoài được mà? Chuẩn bị vài
bộ thế này, sau này đi gặp mặt họ hàng không cần mua nữa.” Tu Dĩnh có
tính toán của Tu Dĩnh, cô muốn mua đồ cho Hùng Khải tốt một chút, sau
này đi gặp mặt người lớn, khí chất đó của anh mới bộc lộ ra được.
Lại kéo anh đi thêm vài tiệm độc quyền, mua thêm vài bộ, giá tiền bộ nào
cũng không rẻ nhưng sợ Hùng Khải nói nên cô toàn khai giá thấp hơn thực
tế.
Đi dạo cả một ngày, toàn là mua đồ cho Hùng Khải, bản thân cô chẳng mua gì.
“Sao em toàn mua cho anh, em thì sao?” Hùng Khải xách túi lớn túi nhỏ, hai tay xách không hết.
“Em về nhà mua cũng được, chỗ này cũng không mua được đồ đẹp gì, lần này chủ yếu là mua đồ cho anh.” Tu Dĩnh mỉm cười.
Hùng Khải cứ đòi mua đồ cho cô, cuối cùng bị Tu Dĩnh dùng câu này chặn họng. Dạo nửa ngày, cả hai đều mệt. Bữa trưa, hai người vào một quán ăn trung bình ở thành phố X. Hùng Khải gọi rất nhiều món, toàn là đồ Tu Dĩnh
thích ăn, cũng là đặc sản của thành phố X, Tu Dĩnh ăn hết sức hào hứng.
Hai người anh gắp cho em, em gắp cho anh, ăn thực vui vẻ. Từ đầu chí
cuối, Hùng Khải đều mỉm cười yêu chiều nhìn Tu Dĩnh, như thể nhìn vậy là no rồi. Ăn xong, hai người lại lượn một vòng mới quyết định về. Lúc
quay về doanh trại, Hùng Khải tò mò nhìn cổng nhưng không thấy bóng Tiểu Trà đâu nữa. Anh khẽ hỏi lính canh “Cái cô Tiểu Trà kia thế nào rồi?”
“Vào trong rồi.” Cậu lính gác đáp ngắn gọn.
“Vào rồi? Không nói gì nữa?” Hùng Khải có vẻ không thích hợp lắm, lại hỏi tiếp.
“Sao vậy? Người ta vào trong anh không vui à?” Tu Dĩnh lấy làm lạ.
“Không phải…” Hùng Khải lắc đầu, anh không có ý này, lại hỏi cậu lính “Cô ấy không nói gì khác thật à?” Anh hỏi lại câu này.
Cậu lính cúi đầu thì thầm một hồi bên tai Hùng Khải, anh trợn mắt “Không
phải chứ?” Bộ dạng há hốc mồm đó làm Tu Dĩnh cũng tò mò.
Gặp mặt cô Tiểu Trà kia lần nữa là sau bữa tối. Hai người từ thành phố X
quay về suýt nữa thì trễ, không kịp giờ ăn tối. Cả hai chạy gấp, mồ hôi
đầy mặt, Tiểu Hùng đi báo cáo còn Tu Dĩnh ở bên này thở dốc.
Bữa
tối vẫn ăn trong phòng. Thật ra đi nhà ăn không quen, bao nhiêu người
nhìn cô như nhìn quái vật ấy, thèm ăn mấy cũng bay sạch sẽ. Lần này Tu
Dĩnh tưởng Tiểu Hùng sẽ tới ăn cùng cô, không ngờ người tới lại là Tiểu
Trà. Nguyên nhân là Tiểu Trà đi nhà ăn thì không tiện cho lắm, ở trong
phòng ăn một mình càng không tiện nên chính trị viên tự quyết định để cô ấy đến ăn cùng Tu Dĩnh. Tiểu Trà không có ý kiến, dù sao thêm một người ăn chung cũng có cái thú của nó, còn quen thêm được một người bạn, đúng là chuyện tốt.
Vì lần này có hai người ăn, đồ ăn phong phú hơn
nhiều, còn có tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất nữa. Chính trị viên và Tiểu Hùng giới thiệu hai người với nhau xong liền đi mất, quay về nhà ăn ăn
cơm, để lại hai cô gái nhìn nhau. Dù sao cũng là con gái thời đại mới,
đều lăn lộn ngoài xã hội nên cũng không quá câu nệ, không tới vài phút
đã quen rồi, bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đều là vợ
lính tương lai, chủ đề chung cũng kha khá, không mất bao lâu hai người
đã như chị em, hận sao gặp nhau quá trễ.
“Chị Tiểu Trà, lần này
chị đặc biệt đến tìm chính trị viên à?” Hỏi xong Tu Dĩnh mới cảm thấy
mình thừa lời, không đặc biệt đến tìm chẳng lẽ đi ngang ghé vô chắc?
“Chị đi du lịch, tiệ