Snack's 1967
Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 8.00/10/421 lượt.

hìm vào mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, tôi không thể không dậy sớm được, nguyên nhân rất đơn

giản, chim dậy sớm thì có sâu ăn, bà cô này dậy sớm là có bài tập cần

copy. Mẹ kiếp, tôi phải đến trường để cóp bài.

Sáng tinh mơ, tôi

độn một bộ ngực giả thật khủng, ôm lấy vở bài tập của em gái Vô Song

ngồi xổm ở góc thùng rác vừa chép một cách điên cuồng, vừa ngẩng đầu lén lút chú ý động tĩnh xung quanh.

Tôi đang cắm cúi cóp bài, chữ

viết như rồng bay phượng múa, không ngờ một đôi giày thể thao Nike màu

trắng đột nhiên xuất hiện cạnh chân tôi không một tiếng động. Tôi “hả”

một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, vui mừng khôn xiết.

Lúc này cậu

trai hấp dẫn Giang Ly đang lạnh lùng nhìn tôi, trong đôi mắt nhỏ kia

hiện lên những ánh nhìn lạnh nhạt, đôi môi mỏng của cậu ta nói: “Tránh

ra!”

Tên nhóc này được đấy, thú vị đấy, cô đây thích!



trong lòng rất bực bội nhưng tôi vẫn phải cố nặn ra một nụ cười ngọt

ngào nhất rồi đứng lên nhường chỗ. Tôi còn cố ý ưỡn cái bộ ngực giả

khủng bố ra nhẹ nhàng đến bên cạnh cậu ta, vừa cười “hi hi” vừa giới

thiệu: “Giang Ly, tối qua ngủ có ngon không? Chào buổi sáng nha, mình

tên là Giản Mỹ Đạt, cậu còn nhớ không? Tên mình không khó nhớ, người

thành Đạt tuy Giản đơn nhưng Mỹ lệ, hi hi.”

Giang Ly không nói

gì, chỉ cúi đầu lạnh lùng liếc tôi một cái. Cậu ta thấp hơn Khang Tử

Huyền một chút, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy thằng nhóc này không chừng

là họ hàng xa gì đó của Khang Tử Huyền, phong thái quá giống nhau, mặt

lạnh như băng khiến cho người khác nổi hết da gà.

Tôi cố ưỡn ngực ra, hy vọng cậu ta rủ lòng thương nhìn tôi nhiều một chút, dù động lòng chỉ vì bộ ngực thôi cũng được. Nhưng thằng nhóc này không hề hé răng,

vứt túi đồ ăn vào thùng rác rồi quay người bước đi, từ đầu đến cuối đều

coi tôi như người vô hình.

Tôi giận dữ nhìn theo bóng tên tiểu tử thối ấy, nắm đấm của tôi thực sự đang rất ngứa ngáy đây.

Tâm hồn của lão nương đã bị tổn thương nặng nề, ngọn lửa chinh phục bốc lên hừng hực.

Buổi trưa, qua Vô Song tôi được biết, với ai Giang Ly cũng đều lạnh lùng như thế, đặc biệt là những nữ sinh có ý với cậu ta. Về cơ bản cậu ta luôn

duy trì khoảng cách 1km, chưa bao giờ để cho người khác có chỗ mà ảo

tưởng.

Tôi khéo léo hỏi dò Vô Song có phải cậu ta không biết nói

chuyện không, Vô Song phủ nhận: “Thực ra Giang Ly có quan hệ rất tốt với cô Diệp, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu ta đều cười rất hiền. À, Giang Ly

còn có quan hệ cũng không tệ với hoa khôi của trường đang học bên lớp 3, ngoài ra, còn có ứng viên hoa khôi của lớp 1 nữa.”

Tôi im lặng,

trong lòng thầm mắng, xem ra khẩu vị của tên nhóc Giang Ly này cũng

không phải hạng xoàng. Trong thời gian ngắn có thành công hay không mới

là vấn đề, bức thư tỏ tình này của tôi còn phải khéo léo chuyển cho hắn, nếu không với tính cách lạnh lùng của thằng nhóc đầu còn để chỏm này,

chắc chắn nó sẽ chế giễu tôi là “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”,

trước mặt mọi người nó sẽ không cho tôi con đường lui.

Trong lòng tôi chán nản, bây giờ yêu cầu về ngoại hình của bọn trẻ sao lại có thể

khắt khe như thế chứ? Về đến nhà tôi phải nói ngay với Phi Ca, chặng

đường cố gắng vun đắp bồi dưỡng vẻ đẹp nội tâm của bọn tôi bao năm nay

hoàn toàn là sai lầm. Bọn tôi đã đi đường cong rồi, các nhà khoa học vẫn chưa phát minh ra loại kính nhìn xuyên thấu mà bọn đàn ông con trai đều là lũ mù cả, họ không thể nhìn ra vẻ đẹp nội tâm ấy của bọn tôi, họ chỉ nhìn thấy bra thôi.

Tình thế bức bách, tuổi tác luôn ủng hộ

thanh niên, tôi, đối mặt với cậu thiếu niên độ tuổi 18, bỗng nhiên cảm

thấy bất lực. Tôi đặt toàn bộ áp lực lên bức thư tình ba nghìn chữ đầy

hùng hồn kia.

Nhưng làm sao để trao tình sâu ý nặng đến tận tay

cậu ta đây, việc này lại cần phải có kỹ xảo rất tốt, phải chọn nơi ít

người mới được. Nếu không chẳng may người khác biết được tôi bám đuôi

thất bại thì cái mặt già sau này biết giấu vào đâu? Tuyệt đối không thể

đặt dưới mông được.

Một ngày khổ sở trôi qua, hôm ấy tôi lại tìm

cơ hội bắt chuyện với Giang Ly hai lần. Tôi hỏi cậu ta về vấn đề cờ

hiệu, cậu ta cũng không lơ đi nhưng khuôn mặt lạnh như tiền ấy giảng

giải vấn đề cho tôi rất miễn cưỡng, nói xong là quay đầu tiếp tục chú

tâm vào bài tập, không để ý đến tôi nữa. Lúc lên lớp cũng thế, tôi

thường không nghe giảng, cố ý dán mắt nhìn cậu ta, miệng lúc nào cũng

cười si ngốc. Những lúc ấy Giang Ly không thể chịu nổi sự quấy nhiễu của tôi, quay đầu lạnh lùng liếc tôi một cái như cảnh cáo, sau đó lại quay

đi tiếp tục nghe giảng. Chắc là cậu ta nghĩ đã làm tôi mất hứng nhưng

tôi lại vẫn tự làm theo ý mình như cũ, trở thành một miếng keo con voi

không biết xấu hổ.

“Bánh bao giả” cứ bám riết lấy hỏi han này nọ, Giang Ly không chịu nổi sự quấy rầy đó, lúc đầu còn phí lời nói với

tôi: “Sao cô lại ngốc như vậy?”, “Bài này cũng không biết, cô có mang

đầu đi không thế?”, “Vẫn chưa hiểu à?”. Mặc dù mặt cậu ta vẫn lạnh như

băng nhưng tôi lại thấy được tảng băng đó đang tan dần. Mập mờ hai hôm,

đến thứ năm, tôi tìm được một cơ hội tuyệt vời để đưa lá thư tìn