
h, chính thức dốc toàn lực triển khai kế hoạch theo đuổi X.
Hôm thứ 5 là
ngày Giang Ly phải trực nhật, còn phụ trách đổ rác cuối cùng. Tôi có thể nhân lúc mọi người trong trường đi gần hết, đánh bạo chặn cậu ta lại,
quang minh chính đại bám đuôi cậu ta về nhà, nhân tiện đến đó xin bữa
ăn, sau đó… ha ha.
Buổi chiều hôm đó, đợi mọi người trong trường
tản đi gần hết, tôi mặc chiếc áo vest ngắn và cái váy xếp li màu đỏ mà
nhà trường mới phát hôm qua, để lộ đôi chân dài thẳng tắp, ngồi trấn giữ bên cạnh cái thùng rác. Gió thổi hiu hiu mang theo mùi hôi thoang
thoảng của thùng rác bay vào mũi, tôi cũng không nhăn nhó. Cả người vui
mừng như đánh tiết canh gà, tôi nghĩ, ngay cả lúc tôi và Phó Thần bên
nhau hai năm trước, tôi cũng chưa từng hừng hực đam mê thế này.
Quan trọng là tôi đã bị cái tên nhóc con không coi mình ra gì kia làm sục
sôi tinh thần chinh phục, tôi không tin Phương Lượng Lượng tôi không hạ
được tên nhóc này. Năm đó khi lão nương tung hoành ngang dọc trên giang
hồ, nhóc con đầu còn để chỏm nhà ngươi vẫn còn học tiểu học, lẽo đẽo
chạy theo cô giáo đấy.
Chờ mãi mới đến 5 giờ 30, trời chạng vạng
tối, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả một khoảng trời. Còn tôi, một con sói
đội lốt cừu, cuối cùng cũng đợi được bé cừu đen đội lốt sói – Giang Ly.
“Giang Ly, cậu đi đổ rác à?” Tôi hồ hởi vẫy tay với cậu ta, sau đó lại cố ý
liếc cậu ta một cái, tôi vội giấu bức thư ra sau lưng, giả vờ ngượng
ngùng luống cuống.
Khoảnh khắc này, mẹ kiếp, tôi thấy mình còn
thiếu nữ hơn cả mấy cô thiếu nữ. Giang Ly vừa ngó thấy bức thư tình màu
hồng thì không thèm để ý đến tôi nữa. Cậu ta không nói lời nào bước qua
đổ rác, sau đó lại một lần nữa coi tôi như người vô hình, quay gót đi
thẳng.
Thật ra tôi đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những gì mình nghĩ trở thành sự thật, tôi không nhịn
được nghiến răng kèn kẹt.
Bạo lực, tôi thực sự rất nhớ bạo lực.
Chỉ có điều bây giờ không thể dùng tới biện pháp mạnh, nên tôi quyết định
biến thành một con ruồi bay ra từ thùng rác, vo ve quấn lấy Giang Ly.
Tôi không tin cậu ta có thể tiếp tục biến tôi thành kẻ vô hình mãi như
thế.
Tôi chạy theo Giang Ly, bộ ngực giả cao ngất nẩy tưng tưng.
Tôi không chịu khuất phục, nhiệt tình hỏi: “Giang Ly, cậu về nhà à? Nhà
cậu ở đâu? Nhà tôi ở khu Bắc, nhà cậu ở khu nào thế?”
Giang Ly quay sang liếc tôi một cái, một lúc sau mới miễn cưỡng nhả ra ba chữ: “Khu Tây Thành.”
“Oa, khu Tây Thành nằm trên đường đi khu Bắc, mình đang định đến đó mua ít
bánh ga tô. Vậy mình đi cùng cậu nhé!” Tôi cười nhăn nhỏ sau lưng cậu
ta, da mặt tôi dày như miếng lót độn ngực vậy.
Giang Ly bước nhanh, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không quen đi cùng người khác.”
Tôi tiếp tục chạy theo cậu ta làm cái đuôi có cắt thế nào cũng không chịu
rụng ra: “Không quen cũng không sao, dần dần rồi sẽ quen, ai cũng có lần đầu mà.”
“Này, rốt cuộc cô muốn gì hả?” Giang Ly đang đi phía
trước đột nhiên dừng bước, hại tôi không kịp phanh lại, không may bộ
ngực giả đâm sầm vào tấm lưng gầy của Giang Ly.
“Á!”
Dù
cho da mặt tôi có dày đến đâu nhưng bộ ngực giả lớn thế này va vào người một chàng trai trẻ, tôi cũng vẫn cảm thấy thực sự rất xấu hổ.
Bên cạnh bồn hoa tĩnh lặng vắng vẻ, một con chim sẻ đã vỗ cánh bay lên. Tôi và Giang Ly lặng yên đứng đó, cả hai đều cảm thấy rất ngượng ngùng,
khuôn mặt thanh tú của Giang Ly có chút không tự nhiên, nói một tiếng
“xin lỗi” qua loa, rồi sau đó mặt mày xanh mét quay người bước nhanh.
“Này, này…” Tôi vội vã gọi cậu ta. “Giang Ly, cậu đi chậm một chút, mình đi với cậu. Mình… mình có thứ muốn đưa cho cậu.”
Lần này Giang Ly không quay đầu lại, lạnh nhạt nói với tôi: “Cậu về nhà đi, tôi không cần!”
“Không không, cậu nhất định sẽ cần, mình vì cái này mà đợi cậu đến tận bây giờ đấy.”
Cậu ta không thèm để ý đến tôi, chân bước nhanh hơn, một bước của cậu ta
bằng ba bước của tôi nên chẳng mấy chốc dễ dàng kéo xa khoảng cách giữa
hai chúng tôi.
“Giang Ly, Giang Ly, mình có lời muốn nói với
cậu.” Tôi liều cái thân già đuổi theo Giang Ly. Chúng tôi kẻ trước người sau ra khỏi cổng trường. Cậu ta đột nhiên chạy như điên, trước khi đèn
dành cho người đi bộ chuyển đỏ đã chạy vội sang bên kia đường, bỏ mặc
tôi một mình nhìn cái đèn đỏ sáng trưng mà thở không ra hơi.
“Thằng nhóc thối tha, lão nương lại để vuột mất ngươi rồi!” Tôi nhìn theo cái
bóng đẹp trai của tên nhóc đó miệng liên tục mắng mỏ, trong lòng không
khỏi xót xa cho bộ xương già han gỉ của mình đã lâu lắm rồi không chạy
nhảy, không đua được với thanh niên rồi.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Lúc này dòng xe qua lại nườm nượp, Giang Ly đang sải bước về phía một người phụ nữ ăn mặc khá trang nhã, khuôn mặt trẻ trung trút bỏ sự lãnh đạm mà tươi cười rạng rỡ. Tôi chăm chú nhìn rồi mắng một tiếng, đó chính là cô Diệp vừa dịu dàng vừa đáng yêu, ngực lại rất to!
Cô giáo Diệp
đang mỉm cười e thẹn và nói chuyện với một người đàn ông cao lớn mặc bộ
vest đen, người đàn ông đó quay lưng về phía tôi. Hai người nhìn thấy
Giang Ly