Polly po-cket
Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323663

Bình chọn: 8.5.00/10/366 lượt.

ôi quen, mà giống một con sư tử cuồng bạo trên thảo nguyên

hơn.

Mặc kệ cho anh ta lay người dữ dội, tôi chỉ lặng lẽ nhìn, kiên quyết cắn môi không nói câu nào.

“Cái công việc chết tiệt ấy quan trọng đến như vậy sao? Lúc liều mạng vì

người khác em có nghĩ đến anh không? An phận thủ thường khó với em đến

vậy sao? Chỉ cần em nói một câu, nửa đời còn lại anh nuôi em cũng không

sao hết… Phương Lượng Lượng, nhìn anh đi! Anh muốn em nhìn anh!”

Cho dù anh ta có gào thét bên tai thì một kẻ ngổ ngáo như tôi vẫn không thể làm theo ý anh ta. Tôi sợ nhìn vào đôi mắt thống khổ ấy, bởi nó sẽ như

một lời nhắc nhở thầm lặng với tôi rằng, lúc trước tôi đã nhẫn tâm đẩy

anh ra như thế nào, cho đến khi chúng tôi không thể quay lại được nữa.

Phi Ca nói đúng, bỏ rơi một người đàn ông tốt là do tôi tự làm tự chịu, là

tôi thích bị ngược đãi, chẳng những hại mình mà còn hại cả người khác.

Ai yêu tôi đúng là xui xẻo tám đời, nhất định cả đời sẽ khủng hoảng trầm trọng.

Ngay đến một người đàn ông tốt như Phó Thần cũng bị tôi làm cho tức giận bỏ đi, liệu còn ai có thể yêu được tôi nữa đây?

Đang vô cùng thất vọng, tôi bỗng nghe thấy giọng nói khô khốc của chính

mình: “Không giải thích vì tôi cho rằng anh có thể hiểu được, nhưng hình như tôi sai rồi. Mấy tháng trước lão Tôn đã qua đời vì ung thư dạ dày,

ông đã làm người đưa tin cả đời và cũng bị vợ con mắng là kẻ bỏ đi cả

đời. Trước lúc ông ra đi, bọn họ mới biết rằng ông đã làm được những

việc anh hùng như thế nào.” Tôi từ từ quay đầu lại, buồn bã nhìn vào mắt anh ta: “Rất nhiều việc một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại được,

ngay cả khi biết sẽ mất đi rất nhiều thứ, tôi vẫn không thể làm khác.

Xin lỗi, cả đời này tôi không thể trở thành cô gái mà anh mong muốn

được!”

Nỗi đau chôn vùi trong ánh mắt Phó Thần hiện ra, từng giọt từng giọt thấm ướt trái tim tôi.

Tôi tự cười mình, khóe mắt bỗng cay cay: “Tôi với anh thế này cũng tốt! Anh làm bác sĩ đã đủ mệt mỏi rồi, nếu phải lo lắng cho tôi nữa chỉ sợ anh

sẽ bị tổn thọ mất thôi. Duy Nhất ngoan ngoãn hơn tôi, có lẽ ông trời đã

định sẵn để anh làm em rể của tôi rồi.”

Phó Thần nản lòng hạ tay

xuống, khuôn mặt mang vẻ hung dữ mà đau thương: “Phương Lượng Lượng, em

là cô gái nhẫn tâm nhất mà anh từng gặp!”

Tôi sững sờ, nụ cười đông cứng trên môi: “Anh nên thấy là mình may mắn vì đã sớm phát hiện ra điều đó!”

Nét mặt Phó Thần bỗng mất hết sức sống.

Xa xa có một chiếc Mercedes-Benz màu bạc đi tới rồi dừng lại, Khang Tử

Huyền bước ra, đăm chiêu nhìn tôi và Phó Thần đang giằng co.

Tôi hơi cúi đầu: “Người tôi đợi đến rồi. Tạm biệt!”

Tôi định lướt qua thì tay bị anh ta giữ chặt. Phó Thần liếc nhìn Khang Tử

Huyền cách đó mấy mét, dịu dàng dặn dò giống như những lần xa nhau mấy

năm trước, giọng nói không có sự hấp tấp lúc nãy mà nhỏ nhẹ, đánh trúng

vào nơi sâu nhất trong trái tim tôi: “Hãy hứa với anh, em sẽ bảo vệ bản

thân thật tốt!”

Không đợi tôi trả lời, anh ta lê bước chân nặng

trịch đưa Duy Nhất nghênh ngang lướt qua, càng đi càng xa. Bóng hai

người cong cong in trên mặt đường khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.

Mưa phùn bay bay, tôi chầm chậm ôm lấy khuôn mặt mình âm thầm khóc nhưng

cũng chỉ có hai giọt nước mắt chảy xuống mà thôi. Lúc này, dành thời

gian để tưởng nhớ một tình yêu đã chết là điều xa xỉ, việc khẩn cấp lúc

này là cứu Đông Tử thoát khỏi tay họ Đặng kia. Tôi điều chỉnh lại cảm

xúc, kiên quyết lau khô nước mắt rồi quay người lại tìm Khang Tử Huyền.

Chỉ có điều, vừa mới xoay người đã đụng vào một vòm ngực rắn chắc, tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Khang Tử Huyền đang nhìn tôi với thái độ vô

cảm, đôi mắt đen rất đẹp có gì đó suy tư nhưng không hề ấm áp.

Nước mắt trên mặt chưa khô, tôi chỉ có thể lui lại miễn cưỡng cười gượng:

“Đừng hiểu lầm, tại anh đến gần quá, chứ tôi không có ý yêu thương nhớ

nhung gì anh đâu.”

Anh ta im lặng nhưng lại vô tình tạo cho người khác áp lực nặng nề. Đúng là không phải một người đàn ông tốt.

“Chúng ta đi thôi!” Tôi lướt qua anh ta tiến đến chiếc xe, vừa đi vừa gọi điện cho Đông Tử lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.

“Phương tiểu thư hình như là một người có tâm sự”. Anh ta khẽ nói sau lưng tôi.

Một ngọn lửa bùng lên trong lòng, tôi xoay người trợn mắt lạnh lùng lườm anh ta: “Anh muốn nói cái gì?”

Anh ta đút tay vào túi quần, như một con công cao ngạo làm cho người ta cảm thấy chán ghét, tiến lại gần nhìn thẳng vào gương mặt “gây chiến” của

tôi: “Tôi thấy rất ngạc nhiên, người cô muốn cứu đêm nay là một trong

những người bạn trai của cô sao?”

Đối diện với khuôn mặt đẹp trai nhưng rất cay nghiệt này, lại phải nghe lời lẽ tỏ rõ sự phỉ báng và

phỏng đoán không có gì tốt đẹp được phát ra từ đôi môi mỏng kia, tôi nhổ một bãi nước bọt theo thói quen rồi cố gắng nín nhịn. Dù có giận run

người, tôi cũng quyết không nổi điên mà bước lên một bước. Tôi kiễng

chân, đưa bàn tay lạnh lẽo ôm lấy cổ hắn rồi nháy mắt nói: “Sao nào? Anh có thích trở thành một trong số đó không?”

Kết quả của hành động này là đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, hai mắt nheo lại