
đắc, tôi cũng chỉ “à”
một tiếng, không nói nổi một câu chọc ngoáy. Bởi vì đó là Phó Thần, anh
ta không phải con búp bê mà tôi và Duy Nhất tranh nhau lúc nhỏ, anh ấy
là người đàn ông tôi yêu nhưng lại không biết quý trọng.
Tình yêu thầm kín nhiều năm của Duy Nhất đã thành sự thật, nó tự cho mình là
nhân vật chính trong tiểu thuyết tình cảm của Đài Loan. Nó giống như thủ môn quyết bảo vệ khung thành đến chết và cuối cùng cũng có thể giữ vững cho đến lúc tiếng còi thắng lợi vang lên. Còn tôi, nhân vật phụ kiêu
ngạo với đôi mắt mù trong tiểu thuyết tình cảm lại trở thành trò cười
trong câu chuyện của người thân vì chộp được gã đàn ông tốt nhưng lại để cho anh ta chạy mất dép. Cũng may Duy Nhất là người trong nhà, chung
quy người đàn ông tốt đó vẫn rơi vào túi của người trong gia đình.
Mợ tôi luôn cay nghiệt với tôi. Bà từng “mang súng mang gậy” ra mặt thay
cô con gái cưng đến mắng nhiếc tôi: “Không phải Duy Nhất nhà chúng tôi
trèo tường khoét vách. Mấy người nhìn xem, Duy Nhất từ nhỏ đến lớn dịu
dàng ngoan ngoãn như vậy, muốn trách phải trách số Lượng Lượng không may mắn. Cô nhìn xem, sinh ra đã không có ba, mà Hải Nghi cũng không dạy dỗ nó. Tính tình như thế thì đàn ông nào chịu được chứ, lúc trước không
biết Tiểu Thần làm sao lại thích nó nữa. Nó bắt được đàn ông mới là lạ,
nó không có phúc lấy chồng tốt rồi!”
Mấy lời này không may bị tôi đứng ở ngoài cửa nghe được. Lúc ấy tôi thật sự không nén được cơn giận, lập tức đẩy cửa vào cười cười rồi nói: “Mợ đúng là càng ngày càng có
tài đấy, ngay cả đến vận số của cháu có tốt hay không mợ cũng xem được.
Nói đi nói lại thì số của mợ vẫn là tốt nhất, nếu không có cô cháu họ số con rệp này, mợ cũng không có được cậu con rể vàng đúng không? Mặc dù
số cháu không tốt nhưng mợ cũng đừng quên cảm ơn cháu nhé!”
Nói
ra mấy lời này càng làm tăng thêm kịch tính cho vở kịch hai chị em tranh nhau một người đàn ông, quan hệ của tôi và bà mợ trở nên khá căng
thẳng, gần ba tháng nay tôi không đến nhà bà chơi.
Mấy việc đó mẹ tôi đều biết, tính bà còn nóng hơn tôi nhưng bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Năm đó mẹ tôi trở thành quả phụ được cậu tôi giúp đỡ không ít, bây giờ
già rồi có muốn bảo ông ấy đứng ra làm trung gian thì cũng không biết mở lời thế nào nên tôi cũng dừng lại ở đó.
Hai người đó đang anh này em nọ thân mật nói chuyện, tôi nhìn chỉ cảm thấy rất chướng mắt.
Gần như cùng lúc, bọn họ người trước người sau nhìn thấy tôi. Vẻ mặt tươi
cười của Phó Thần bỗng chốc trở nên cứng đờ và kinh ngạc. Duy Nhất thấy
anh ta như vậy, cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt rất khó coi.
Thật ra tôi cũng không rảnh rỗi để mà ngại ngùng, tôi đang lo lắng đến mức
quay cuồng rồi đây, nhưng Phó Thần đứng cách đó không xa mặt lại biến
sắc. Kinh nghiệm cho tôi biết anh chàng theo chủ nghĩa hoàn mỹ này đang
bắt đầu soi mói. Mỗi khi anh ta khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén là tầm mắt rađa của anh ta lại tìm ra tật xấu gì đó trên người tôi.
Tôi không nói thêm gì, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa ra sức gọi điện thoại
cho Đông Tử. Cậu ta vẫn không bật máy. Đầu tôi nhanh chóng hoạt động,
còn chân chạy một mạch ra khỏi nhà hàng.
Tôi đứng ở trung tâm mua sắm trống trải vò đầu bứt tai, Đông Tử tắt máy vào thời điểm quan trọng như thế này đúng là rất lạ. Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Đông Tử bị cưỡng bức, ngồi trong góc cắn một góc chăn đẫm máu, còn Đặng Lũng no nê ngồi một bên châm thuốc lá cười thỏa mãn. Rồi bỗng một suy nghĩ khủng
khiếp xẹt qua đầu tôi, tên họ Đặng quanh năm suốt tháng “ăn thịt” đàn
ông, trên người hắn chẳng biết có bệnh tật gì không? Lúc “chiến đấu” có
dùng “đồ phòng hộ” không? Ngải Đông đáng yêu của tôi chắc là không bén
duyên với cái bọn HIV đáng ghét kia đấy chứ?
Câu hỏi trong đầu
tôi không tìm được lời giải, nếu tôi không tìm thấy bọn họ, có lẽ ngày
mai mấy nghi vấn này sẽ trở thành một sự thật đáng sợ. Tôi lại chán nản
vò đầu bứt tai, tựa vào lan can để ép mình tỉnh táo lại. Nếu không tìm
thấy Đông Tử, vậy phải tìm cậu ta qua Đặng Lũng, nhưng mà kẻ thất bại
như tôi vốn không tìm được số máy riêng của hắn ta.
Đột nhiên tôi như vớ được vàng. Tôi không có, nhưng người đó có.
Khang Tử Huyền có.
Lòng như lửa đốt, tôi mở di động tìm danh sách liên lạc tối hôm qua. May là vẫn chưa xóa đi, tôi mau chóng nhấn phím gọi lại.
Tôi căng thẳng, điện thoại đang đổ chuông. Một lúc sau, giọng nói rất cuốn
hút vang lên bên tai tôi: “Alô!” Anh ta chần chừ một lát: “Là cô?”
Tôi nhắc nhở bản thân, bây giờ tôi đang cần nhờ cậy vị đại gia này, tuyệt đối không được nói năng gay gắt.
“Ha ha, Khang đại ca, em là Phương Lượng Lượng đây. Em có việc gấp muốn tìm anh nhờ giúp đỡ.” Một tiếng “Khang đại ca” khiến cho tôi dựng cả tóc
gáy.
“Khang đại ca?” Anh ta ở đầu bên kia im lặng một chút, giọng nói trêu tức: “Có vẻ như Phương tiểu thư đúng là có việc cần nhờ đến
tôi.”
“Đại ca…” Tôi rùng mình tiếp tục cố gắng.
“Thôi đi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Cô có chuyện gì?”
Tôi mài răng roàn roạt, cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói
thẳn