XtGem Forum catalog
Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323634

Bình chọn: 10.00/10/363 lượt.

ấp nhận

thái độ coi thường người khác của hắn ta được.

Vài giờ sau, tôi

lại phục vụ thêm mấy người nữa nhưng số tôi vẫn còn may, không gặp phải

quái vật cao cấp nào. Khách hàng khôn lỏi cũng có, có điều cùng lắm là

phạt tôi uống chút rượu, coi như là thương hoa tiếc ngọc.

Lúc

sắp tan ca, tôi đi qua quầy bar thì không thấy Đông Tử đâu. Hỏi cậu nhóc đứng ở quầy bar thì mới biết một giờ trước, Đông Tử được ông chủ đặc

biệt cho phép nên cậu ta đã tan ca rồi.

Tôi thấy không ổn nên

vội vàng chạy như điên về phòng nghỉ bật di động lên, đúng là Đông Tử có nhắn tin cho tôi: “Em ở nhà hàng Bán Đảo Cá Mập, hắn ta bắt đầu động

chân động tay rồi.”

Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Gọi di động cho Đông Tử, cậu ta lại tắt máy.

Trong Cục có quy định, chúng tôi phải bật máy 24 giờ trong ngày, giờ cậu ta

tắt máy thế này thật sự rất bất thường. Tim tôi lơ lửng giữa không

trung, chẳng kịp thay quần áo, tôi khoác một cái áo khoác mỏng lao ra

cửa trong tiếng thét chói tai của đám con gái và đụng phải mama Tang

đang định đi vào.

Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không nghe

thấy mama Tang đang niệm Tam tự kinh phía sau. Trong đầu tôi chỉ có một

suy nghĩ: “Đặng Lũng kia, nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của huynh

đệ ta, Phương Lượng Lượng ta cho dù có là một quả trứng không biết tự

lượng sức cũng quyết đập vỡ cái đầu cứng như đá của nhà ngươi! Mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, còn tôi thì đang cuống quýt hết cả tay chân.

Phải rất lâu mới bắt được taxi, nên tôi liên tục giục lái xe vượt tốc độ,

nhưng anh ta lại dành cho tôi cái nhìn xem thường. Đến khi tôi tới được

Bán Đảo Cá Mập thì người đã sớm rời đi, trà đã sớm nguội, không thấy

bóng dáng Đông Tử và Đặng Lũng đâu nữa.

Tôi lo lắng toát mồ hôi,

chạy đến mức thở hồng hộc mà vẫn không cam lòng. Tôi ngoái cổ lại nhìn

một vòng thì vô tình nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất: Phó

Thần.

Ba tháng không gặp, dưới cặp kính kia vẫn là đôi mắt cười

dịu dàng trong ký ức. Không cần đoán tôi cũng biết, nụ cười ấm áp đi vào lòng người này rất dễ khiến bạn hận không thể lên núi thắp hương tạ ơn

trời cao đã để cho bạn gặp được người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời

này.

Thật ra ông trời đang bán cốc chén trên trang web Taobao[1'>, ông ấy làm sao có thể lương thiện như vậy được?

[1'> Một kiểu chơi chữ, trong tiếng Trung, “bộ cốc chén” đồng âm với từ “bi

kịch”, còn Taobao là trang web bán hàng trực tuyến phổ biến nhất tại

Trung Quốc; ở đây ý tác giả muốn nói là: ông trời đang reo rắc bi kịch ở khắp mọi nơi.

Phó Thần thoạt nhìn cái gì cũng tốt, nụ cười như

ánh bình minh, nhưng anh ta lại là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo một cách hà khắc. Làm bạn gái của anh ta không được thế này, không được thế kia nên đám bạn tôi nói, người đàn ông soi mói như Phó Thần có thể chịu đựng được cô nàng bừa bộn như tôi thì đúng là một kỳ tích.

Theo lời Phi Ca, tôi và Phó Thần đầu óc đều có vấn đề, còn việc chia tay chứng tỏ là chúng tôi cuối cùng đã bình phục.

Vì vậy, việc tôi bị Phó Thần bỏ rơi một năm sau đó là điều mà mọi người đã đoán trước được, trừ bản thân tôi. Biết tin, ai cũng cười với vẻ “đã

biết rồi mà”.

Người cười hạnh phúc nhất lại là cô em họ của tôi, Lâm Duy Nhất.

Lúc này Duy Nhất đang hạnh phúc ngồi đối diện Phó Thần giống như một đôi tình nhân hoàn hảo. Cô ta cười như một đóa hoa sơn trà.

Thẳng thắn mà nói thì dáng người của cô em họ không bằng tôi, nó gầy như một

tấm ván giặt quần áo. Nhưng cũng may con bé có một bà chị họ tomboy vô

cùng thô lỗ Phương Lượng Lượng, có một khúc gỗ mục như tôi làm nền nên

con bé càng có vẻ dịu dàng, đáng yêu.

Từ sau khi tôi quyết định

làm một cô nàng tomboy lúc mười lăm tuổi, tôi nghĩ người vui nhất là Duy Nhất. Điều làm cho con bé vui hơn nữa là nửa năm trước tôi và Phó Thần

chia tay. Bác sĩ Phó Thần đã quen với thói ăn nói thô thiển của tôi, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một cô gái bé nhỏ, dù người còn gầy hơn hoa cúc nhưng tính tình lại có thể so sánh với một chú cừu non. Nó giống

như việc bạn đã quen ăn quẩy, đột nhiên có người đưa đến một bát cháo

nhẹ nhàng thanh đạm, bạn sẽ cảm thấy thứ này có lợi cho dạ dày, dần dần

không tách rời được.

Trong mối quan hệ này, thật sự Duy Nhất cũng cố gắng rất nhiều. Không được vào làm y tá khoa Nhi, nó đã tìm mọi cách tạo quan hệ để xin vào được khoa Ngoại nơi Phó Thần làm việc. Cổ nhân

có câu “Gần quan được ban lộc”, huống hồ trên đời này “không có việc gì

khó, chỉ sợ lòng không bền”. Duy Nhất đã dựa vào quyết tâm mà có được

Phó Thần.

Bạn hỏi tôi vì sao lại biết? Bởi vì sau khi tôi và Phó Thần chia tay, Duy Nhất đã đến tìm tôi để cảm ơn, lúc đó con bé và Phó

Thần đã liếc mắt đưa tình với nhau rồi. Anh ta là bác sỹ phẫu thuật

chính, còn con bé lau mồ hôi cho anh ta, tất cả đều phát triển theo

chiều hướng tốt đẹp. Tôi nhìn thấy niềm vui trong ánh mắt Duy Nhất, nếu

là ngày nhỏ thì với bản tính không bao giờ chịu khuất phục, tôi đã sớm

mắng con bé: “Mày có vứt đi thì chị cũng không thèm, đắc ý cái gì chứ!”

Nhưng ngày ấy, dù vẫn tỏ thái độ nghênh ngang tự