
ục ngốc, chỉ cần có tình yêu, ngốc thì đã sao?
Cố Tịch tạm thời dẹp hết mọi phiền muộn, chuyên tâm làm việc. Phương Phi
buổi sáng nhắc cô xem email của phòng, bảo rằng tổng bộ đang tuyển
trưởng phòng kế hoạch, những đồng nghiệp khác đều hào hứng tham gia, hỏi cô có muốn thử sức không. Cố Tịch không mấy hứng thú nên từ chối.
Buổi tối đến nhà Vi Đào ăn cơm, anh lại nhắc chuyện đó. Cố Tịch rất sửng sốt, Vi Đào mà cũng tán thành cô đi tranh tuyển.
“Em không được đâu”, Cố Tịch lắc đầu. Bao nhiêu người tranh tuyển thế kia làm gì tới lượt cô.
“Ai bảo?”, Gia Tuấn cướp lời, “Tịch Tịch giỏi thế này, chắc chắn là được”.
Vi Đào cũng gật đầu, “Về hồ sơ, kinh nghiệm, em đều ổn”.
Cố Tịch ngần ngại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thôi, nếu em được thì người ta
chắc chắn sẽ nói em dựa vào quan hệ với anh”. Mọi người đều biết mối
quan hệ của họ, bình thường chẳng ai nói ra, nhưng cô thỉnh thoảng vẫn
nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ sau lưng, bảo rằng Vi Đào vì cô nên
mới chú ý đặc biệt đến phòng Kế hoạch.
Vi Đào cười khẽ, “Em nghĩ
anh có làm vậy không?”. Cố Tịch bị anh nhìn, ngoan ngoãn lắc đầu. Vi Đào xưa nay công tư phân minh, chắc chắn không làm thế. Vi Đào càng cười
tươi, “Cho dù anh giúp em cũng sẽ không để họ nhìn ra”. Cố Tịch nghẹn
lời, người này… đúng là không thể khen được.
Gia Tuấn cười chọc,
“Thôi nào, anh Đào nhiều nhất cũng chỉ đề cử chị, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chị thôi”. Gia Tuấn biết rõ bên tổng bộ Lương Thịnh,
người có “họ hàng” quyền lực sau lưng sẽ trèo nhanh hơn, nhưng cuối cùng lên được vẫn phải dựa vào thực lực nhất định. Hơn nữa, ai dám nói những ứng viên khác không tìm kiếm quan hệ, Cố Tịch và Vi Đào lo gì chứ.
Ăn tối xong Vi Đào đưa Cố Tịch về nhà, cô lại hỏi, “Anh thật sự muốn em tranh tuyển chứ?”.
“Ừ, anh mong em có thể sánh vai với anh.” Vi Đào nắm chặt tay cô. Anh biết
cô không có tham vọng, nhưng từ trong thâm tâm vẫn muốn cô có cơ hội lên vị trí cao hơn. Như thế cũng có thể bịt miệng mẹ, hôm đó lúc mẹ giận
quá đã nói Cố Tịch chỉ là nhân viên quèn, không xứng với anh mà còn lắm
đòi hỏi. Anh không muốn cô tủi thân, nên cô cũng phải giỏi giang hơn.
Cố Tịch nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, mãi sau cũng gật đầu, cô sẽ đi.
Cô nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt ấy, tuy không hiểu rõ hết nhưng
trực giác mách bảo, anh đang lo lắng một vài chuyện nào đó, cho dù anh
cố gắng không để cô phát hiện nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Hôm sau Cố Tịch cũng ghi danh, Phương Phi thấy cô quay ngoắt một trăm tám mươi
độ thì rất thắc mắc. Cố Tịch cười nói, con người phải cố gắng, phải thử
thách chính bản thân mình. Phương Phi cười, ôm cô kéo đến nơi đăng ký.
Hai người cùng đến trung tâm đăng ký, sau đó chuẩn bị báo cáo để tranh
tuyển.
Cố Tịch và Phương Phi đều dự tuyển làm trưởng phòng kế
hoạch. Nhưng ở phần khu vực, Cố Tịch chỉ chọn thành phố W, còn Phương
Phi thì tùy ý, cô chấp nhận đi tỉnh khác.
Vi Đào đưa bản báo cáo
dự tuyển trước kia của anh cho Cố Tịch tham khảo, đồng thời giúp cô hoàn thành báo cáo, còn nhắc cô lúc phỏng vấn phải chú ý những gì. Cố Tịch
thấy Vi Đào rất nghiêm túc thì cảm động lắm, cô cũng phải nghiêm túc
thực hiện.
Giai đoạn đầu của cuộc tranh tuyển là vòng thi viết,
tiến hành thi về kế hoạch kinh doanh và phương thức chấp hành. Kết quả
là Lương Thịnh chỉ có Cố Tịch và Phương Phi qua được, cũng nhờ Vi Đào đã cung cấp cho họ kế hoạch thúc đẩy kinh doanh mới nhất của tổng bộ.
Nhìn thấy thành tích được gửi vào email, toàn tập đoàn tổng cộng có ba mươi
tư nhân viên qua được giai đoạn một. Giai đoạn hai chính là, thứ Tư tuần sau đến tổng bộ làm báo cáo dự tuyển và phỏng vấn. Mã Sở Vân nghe nói
Lương Thịnh có hai người qua được vòng đầu thì rất mừng. Nhưng vui thì
vui, tranh tuyển dù sao cũng là chuyện cá nhân của nhân viên. Ông ta chỉ cho hai người xin nghỉ phép, hơn nữa chi phí đi về cũng phải tự móc hầu bao.
Cố Tịch thì không sao, Vi Đào đã chuẩn bị hết cho cô. Nhưng Phương Phi ấm ức lắm, bảo Lương Thịnh thật hẹp hòi, chi phí không cho
thì thôi, tại sao còn quy định phải xin nghỉ phép, chỉ có thể nhận lương cơ bản. Cố Tịch an ủi, đợi thi thành công rồi thì không thèm nhìn Lương Thịnh nữa.
Cuối tuần, Lưu Chính Cương, anh của Vi Đào bỗng gọi
điện cho anh, nói công ty bố mẹ gần đây gặp phiền phức, bảo anh gọi về
hỏi thăm. Vi Đào vội gọi điện về nhà, mẹ anh nghe máy. Nhắc đến chuyện
đó là bà thở dài thườn thượt, bảo gần đây không biết sao mà chuyện gì
cũng trắc trở. Đầu tiên là chuyện cưới hỏi của anh bị trì hoãn khiến họ
hàng xầm xì bàn tán sau lưng, kế đó là hợp đồng mới nhất giữa công ty và Chính phủ lại gặp trở ngại, không ký kết được, khoản tiền vay ngân hàng cũng không được thông qua… Thật phiền muộn, nói mãi rồi lại vòng tới
chuyện nhà họ Cố. Lại nói nếu nhà họ Cố mê tín, bà cũng muốn mê tín,
không biết có phải là nhà họ Cố và nhà họ Vi không hợp nhau, cứ nhắc đến kết hôn là bao nhiêu chuyện xảy ra không? Xem chừng lần này tốt nhất
đừng cưới nữa.
Vi Đào biết mẹ đang tức tối. Công ty là cơ nghiệp
do bố mẹ vất vả tạo dựng, bấy lâ