
thì không quan tâm tới bất
cứ cái gì. Lý Vân Thượng ơi Lý Vân Thượng, ngươi leo lên được ngôi vị hoàng đế
có hấp dẫn thật không? Đối với sự thản nhiên, ung dung của đạio hàng tử thì ta
thấy sự cố gắng của ngươi trở nên thật buồn cười.
Đại
hoàng tử đã có được những gì mà hắn muốn. Bản thân nàng cuối cùng chỉ có thể
thở dài một hơi. Không biết sau này gặp nhau sẽ thế nào, nhưng không còn thân
phận quân chỉ, có lẽ hai người đối diện nhau sẽ thoải mái hơn, thân thiết hơn
một chút. Hai người nhìn nhau, bất tri bất giác cùng cười vui vẻ.
Trong
lúc đó, mây mù thay đổi. Có người thành công chưa chắc nhất định đã có người
thất bại. Rõ ràng đó là một cục diện vui mừng! Lúc đêm khuya gần rạng sáng, cơn
gió đông thổi bay mọi thứ trong sân viện. Khi yên tĩnh, đứng ở trogn phủ cũng
nghe được những thanh âm rõ ràng, bỗng nhiên thấy người lành lạnh.
Nha
hoàn mang tới một lò lửa, thư phòng trở nên ấm áp hơn nhiều. Nàng ngồi trò
chuyện với Lý Vân Hạ, biết được ngày mai hoàng thượng sẽ thoái vị, những đại
thần ủng hộ nhị hoàng tử đã bắt tay vào việc dẫn dắt dư luận, thông qua nhiều
cách mà tăng uy tín của hoàng đế mới ở khắp nơi. Mà khi đại hoàng tử nói tới
chuyện này khóe miệng còn có ý cười, cứ như là một nhà sử học đnag nói về
chuyện xưa với người khác, thản nhiên mà bình phẩm. Khi nói tới nhị hoàng tử,
trên gương mặt hắn còn mang theo nhiều phần yêu thương, ấm áp.
Thiên
hạ có tan nhất định sẽ hợp, hợp rồi cũng có ngày tan. Thế cuộc đã suy trì mấy
trăm năm, các nước cường thịnh đã bắt đầu ngo ngoe ngóc đầu dậy, mà một người
theo tư tưởng Nho gia như đại hoàng tử dĩ nhiên không ứng nổi với những âm mưu,
thủ đoạn tranh giành đổ máu này. Đó chính là những điều hắn nói.
Một lần
nữa Mục Tiểu Văn ngạc nhiên phát hiện ra, đại hoàng tử trước mặt mình quả nhiên
là một thân sĩ có trí tuệ rộng lớn. Mà nàng không ngờ nhất là hắn lại chọn tự
do tự tại, làm chủ chính mình, cũng không oán hận hay phẫn nộ gì nhị hoàng tử.
Bị thái
độ của hắn làm ảnh hưởng, nghĩ tới chuyện Khinh Phong tìm mọi cách ám hại mình,
nàng cảm thấy lòng chua xót nhưng rất nhanh chóng mỉm cười, tâm cũng dần thoải
mái hơn. Còn khoảng một canh giờ nữa là tới hừng đông, nàng ngồi xuống cố gắng
tiêu hóa cục diện biến hóa thình lình kia. Nàng muốn chờ tới hừng đông để đi
gặp cha mẹ mình một lần rồi sẽ xét xem có có nên thay đổi quyết định rời đi hay
không?
Tuy nói
là không đoạt vị không vấy máu nhưng quân
đội thì được huy động dông đảo. Bên ngoài thì tĩnh lặng, hết thảy đều được an
bài chu đáo, chỉ chờ có đêm nay thôi. Lúc ngày mới bắt đầu, xa xa như có tiếng
vó ngựa cùng tiếng bước chân rầm rập từ hoàng cung truyền đến, nàng có thể
tưởng tượng ra cảnh những bông tuyết bị thổi bay khỏi mặt đất. Phủ đại hoàng tử
cách hoàng cung khá gần nên dĩ nhiên là có thể nghe được còn bên trong thành
thì có vẻ xa hơn, hình như mọi thứ vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.
Lần đầu
tiên Mục Tiểu Văn đối mặt với tình huống này, mặc dù đã chuẩn bị về tâm lý
nhưng vẫn không tránh được chút chấn động. Lại gần cửa sổ, ngưng thần nghe
ngóng động tĩnh từ xa xa, tâm tình nàng bị kích động.
Cuối
cùng thì trời cũng sáng, động tĩnh trong hoàng cung chậm rãi biến mất, hoàng
thành lẳng lặng tỉnh dậy.
Quay
đầu nhìn Lý Vân Hạ một cái, cho dù nàng đã biết chuyện vào đại lao chỉ là tạm
thời nhưng nghĩ tới chuyện hắn là một hoàng tử mà phải chịu cảnh ngục tù… nàng
vẫn không đành lòng được. Nhưng khi còn bé nhị hoàng tử phải trải qua rất nhiều
khổ cực lớn hơn nhiều, ý nghĩ ấy cứ nhảy vào trong đầu nàng. Bỗng nhiên nàng
thấy buồn cười, tới lúc nào nàng có thể từ lạnh lùng mà chuyển sang trêu chọc
Lý Vân Thượng đây?
-Trời
đã sáng rồi. ta cũng nên quay về phủ Tể tướng, tránh để họ tới phủ nhị hoàng tử
tìm ta. – thân là thiên kim tiểu thư của tể tướng, cha gặp chuyện, bản thân nàng
không thể nào đứng một bên được. Nàng cười tươi rồi mở canhs cửa bước ra
ngoài.>Lý Vân Hạ cũng mỉm cười, lịch sự tiễn khách ra khỏi cửa.
Bỗng
nhiên từ cửa chính truyền đến những tiếng hỗn loạn, hai người đứng lại nghi
hoặc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn tới phía chuyện vừa mới xảy ra.
-Bắt
cho ta! – hai đội thị vệ xông vào, một người chỉ huy phất tay lên ra lệnh, lập
tức có hai người nhanh chóng đi lên bắt lấy Lý Vân Hạ và Mục Tiểu Văn.
Tới
nhanh đến vậy sao? Hơn nữa còn rất thô lỗ.
Hai
người còn đang nghi hoặc thì người chỉ huy nói:
-Trước
hết giam đại hoàng tử vào trong phủ còn nhốt Văn nương nương vào tử lao.
Mục
Tiểu Văn ngỡ ngàng.
Lý Vân
Hạ vốn là hoàng tử, thân phận tôn quý bị giam lỏng là đúng rồi, nhưng sao nàng
lại bị giam vào tử lao chứ?
-Tại
sao? – giọng nàng pha chút khó tin.
-Không
phải các ngươi bắt sai người chứ? – Lý Vân Hạ cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi.
-Văn
nương nương tư thông với ngoại địch, có Cổ mính phiến (1 loại
quạt) làm chứng cứ! – vừa nói một người vừa đi tới đẩy Mục
Tiểu Văn một cái, lập tức cây quạt mà Thôi Minh Vũ tặng cho nàng rơi xuống. Cây
quạt không lớn, trong rất tinh xảo nên nàng cũng học theo người cổ