
thế này mặc trở về tướng phủ thì lại càng đẹp mắt hơn.
“NamUyên!”
Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng kêu một tiếng, Dạ Nguyệt Sắc kéo ống tay áo thật
dài, nhìn thấy bên trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, nhẹ nhàng nhảy tới
bên người Nguyệt Vô Thương.
“Sắc
Sắc, trời cũng đã không còn sớm nữa, về nhà sớm một chút, tránh cho Dạ tướng
gia lo lắng!” Nguyệt Vô Thương mặt mang vẻ mỏi mệt, ôn nhu nói xong, ngay sau
đó quay đầu, nhìn Nam Uyên nói: “Đưa Dạ tiểu thư trở về phủ!”
Nam
Uyên mắt trợn trắng, trước kia đi theo sau lưng theo dõi Dạ Nguyệt Sắc cũng coi
như xong, hôm nay còn phải làm cả phu xe? Bất đắc dĩ đáp một tiếng.
“Nguyệt
Nguyệt, thân thể ngươi có tốt chút nào hay không?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nhớ
ra mục đích hôm nay tới, vỗ vỗ cái trán, đều do tên yêu nghiệt này mà, cũng
không có việc gì đi tắm làm chi, làm nàng quên khuấy đi mất.
Nguyệt
Vô Thương cười cười, gật đầu một cái, hướng về phía Nam Uyên ra hiệu bằng mắt,
Nam Uyên chuyển qua bên người Dạ Nguyệt Sắc, không chút để ý nói: “Dạ tiểu thư,
xin mời!”
“Cái
đó, Nguyệt Nguyệt, thị vệ ngoài cửa. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả nhìn
người trước mắt, “Cái đó, ngày mai ta có thể tới thăm ngươi hay không?”
Nguyệt
Vô Thương hơi cong môi một cái, “Người ta hai ngày nay mệt chết đi. . . . . .”
Trong mắt khắp dâng lên nhu tình nồng đậm , duỗi ngón tay vuốt ve ra đôi
môi, nụ hôn hôm đó rất mặn rất chát, nhưng tâm hắn lại ấm áp. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy mỏi mệt,
Dạ Nguyệt Sắc tâm không cam lòng tình nguyện đi theo Nam Uyên.
Dạ
Nguyệt Sắc cùng Nam Uyên vừa đi, Bắc Đường lập tức xuất hiện ở bên trong gian
phòng, ánh mắt có chút chế nhạo nhìn Nguyệt Vô Thương, giơ hòm thuốc lên,
lấy ngân châm ra, bắt đầu thuần thục ghim kim trích máu.
Trong
xe ngựa Dạ Nguyệt Sắc bị Nam Uyên quái gở đưa về tướng phủ, Nam Uyên nhìn
Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương , còn hướng về phía hắn kỳ quái
phất tay một cái, sau đó đi vào trong. Nụ cười trên mặt sáng rực rỡ, chủ nhân
nhà hắn gia thật đúng là, Ặc, hồ ly tu luyện thành tinh mà!
Dạ
Nguyệt Sắc vừa vào đại môn, chuyển qua hành lang, đã thấy Dạ Thiên cùng với
Phong Hồi Tuyết ở trong đình đánh cờ.
“Sắc
Sắc, con đã trở lại!” Dạ Thiên thấy Sắc Sắc, sau đó ở trên người Dạ Nguyệt Sắc
quét mấy lần, y phục này sao lại không giống với bộ ban nãy mặc ra cửa vậy?
Phong
Hồi Tuyết nhìn thấy trên người Dạ Nguyệt Sắc rõ ràng mặc y phục thuộc về của
nam nhân, gió xuân trong mắt dừng một chút, sau đó đem ánh mắt dời đến nơi
khác, hoặc giả hắn. . . . . .
“Sắc
Sắc, còn không đi thay y phục!” Sắc mặt Dạ Thiên có chút khó coi nhìn Dạ Nguyệt
Sắc nói, không có tiền đồ a, quá không có tiền đồ rồi, mặc y phục nam tử về nhà
thì thôi, nhưng cũng đừng xuất hiện ở trước mặt của a Tuyết như vậy chứ, đó
không phải là đem ấn tượng gì đó cũng phá hủy hết sao?
“A!”
Dạ Nguyệt Sắc mặc y phục của Nguyệt Vô Thương ngậm miệng, không phải là
mặc phục của nam nhân thôi, như thế có gì lạ đâu nhỉ?
Dạ
Thiên nhìn y phục trên người Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt có chút khó coi, Nguyệt Vô
Thương này! Nhìn lại Phong Hồi Tuyết từ đầu đến cuối cười đến ấm áp, lắc đầu
một lần nữa, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi. . . . . .
Thật
ra thì Cẩm Nguyệt vương gia trừ thân thể không tốt một chút, cũng không có
khuyết điểm gì, huống chi ông đã đem bảo bối ẩn giấu “Cải tử hồi sanh
đan” đưa đi rồi, nên cũng không đáng ngại! Ngay sau đó nheo lại cặp mắt như hồ
ly, vuốt vuốt râu, Nhị Hổ đánh nhau, còn dư lại nhất định là ưu tú nhất.
. . .
. . .
Đáng
thương Dạ Nguyệt Sắc từ ngày đó bởi vì một câu nói “Học nhiều Cầm Kỳ Thư Họa tu
dưỡng tính tình” của cha nàng liền bị nhốt ở trong tướng phủ, bị bốn vị
mẫu thân thay phiên giám sát, Cầm Kỳ Thư Họa thay nhau ra trận.
Dạ
Nguyệt Sắc phiền não vuốt một thanh cổ cầm thượng hạng trước mặt , ngón
tay ở trên cây đàn đảo loạn một trận. Phát ra tạp âm quả thật chỉ có thể gọi là
tạp âm. Tứ nương vươn tay đè ở trên cây đàn, ôn nhu nói: “Sắc Sắc. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc đem Cầm đẩy ra, mấy ngày nay nàng cũng bị tàn phá đã không còn hình
người nữa rồi! Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi nằm ở trên Cầm, không khí như thế
này nên đi dạo mới là tốt nhất.
Dạ
Nguyệt Sắc thở dài, hiện tại thì quá nhớ Nguyệt Nguyệt rồi! Không biết hắn đang
làm gì!
Tứ
nương nhìn bộ dáng tê liệt của Dạ Nguyệt Sắc, thở dài, chính thức tuyên
bố kế hoạch dưỡng thành tài đánh đàn của Dạ Nguyệt Sắc thất bại!
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên rất phiền não, ngón tay tiếp tục tàn phá trên cổ cầm
thượng hạng!
Dạ
Thiên cùng Phong Hồi Tuyết vừa vào viện của Dạ Nguyệt Sắc, đã nghe tiếng đàn tê
tâm liệt phế kia, Dạ Thiên nhíu nhíu mày, nhìn Phong Hồi Tuyết một chút, người
đó vẫn nở nụ cười thật ấm áp như gió xuân.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nhìn thấy Dạ Thiên, vội vàng rất là vui vẻ chạy tới, kéo
tay áo Dạ Thiên , “Phụ thân. . . . . . Con biết rõ ngài dụng tâm lương
khổ, nhưng cha xem nè. . . . .” Dạ Nguyệt Sắc duỗi ngón tay ra, ở trước mặt Dạ
Thiên lắc tới lắc lui,