Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327865

Bình chọn: 8.5.00/10/786 lượt.

xảo, trên hài dùng chỉ

bằng vàng thêu đôi Phượng đang giang cánh bay lên, Dạ Nguyệt Sắc thầm mắng

trong lòng, thật là xa xỉ a ** a!

"Đây

chính là nha đầu nhà Dạ tướng gia?" Thanh âm ôn hòa dễ nghe, nghe hoàn

toàn không giống như Thái hậu cao cao tại thượng, mèo khen mèo dài đuôi, trong

mắt không có người, không ai bì nổi, bàn tay bảo dưỡng hết sức tốt, không nhìn

ra một nếp nhăn, nhẹ nhàng nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, "Tới Ai gia xem một

chút!"

Dạ

Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy xúc cảm hơi lạnh từ dưới cằm truyền đến toàn thân, sau

đó mở mắt liền thấy một vẻ mặt tươi cười hiểu chuyện, thì ra là dáng vóc của

Thái hậu chính là như thế này.

"Dạ

nha đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Ai gia, không biết nhìn thấu cái gì a?"

Thái hậu giữa lông mày đều là nụ cười gần gũi, cười nhẹ hỏi Dạ Nguyệt

Sắc.

Vốn

là nhìn trực tiếp như thế, là chuyện bất kính rất lớn, Dạ Nguyệt Sắc đương

nhiên sẽ không biết, lẩm bẩm mà nói một tiếng: "Thái hậu là mỹ nhân!"

"Lớn

mật!" Ả cung nữ Vân Thải kia, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc phẫn nộ quát,

cho đến khi Thái hậu phất phất tay, mới lui về lặng lẽ, tâm bất cam tình bất

nguyện thối lui đến phía sau. Thái hậu cười đến ôn hòa, "Ai gia già

rồi, sao so được với cô nương trẻ tuổi như ngươi chứ?”

"Không

có không có!" Dạ Nguyệt Sắc vừa nói vừa khoát khoát tay, "Thái hậu

nương nương vừa nhìn cũng chỉ thấy dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi!"

Lời

này cùng động tác có chút tức cười, chọc cho Thái hậu vui vẻ cười thành tiếng,

"Dạ nha đầu muốn gặp Ảnh nhi?"

Dạ

Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, nàng cũng không thể nói ngay trước mặt tổ mẫu

người ta rằng, ai muốn gặp đồ Lesbian kia chứ. Trên mặt lại nở nụ cười giả lả,

mặt tiếc hận nói: "Nếu Tứ hoàng tử không có ở Vương Phủ, sắc trời cũng

không sớm, ta xin phép về nhà, tránh cho phụ thân lo lắng. . . . . ."

"Thật

là một nha đầu thú vị, về sau thường tới trong cung nói chuyện với lão thái bà

này giải buồn nhé!" Thái hậu nhìn mặt trời phía ngoài một chút, nhìn về

phía Vân Thải ở một bên nói: "Thời gian không sớm rồi, hồi cung đi!"

Đưa

Thái hậu đi, Dạ Nguyệt Sắc không cam lòng nhìn bên trong Vương Phủ một

chút, Thái hậu cũng tới thăm rồi, nhất định là rất nghiêm trọng, lo lắng trùng

trùng nhìn bên trong một lần nữa, rồi nhìn lại vẻ mặt kiên quyết thị vệ

canh cửa.

Đột

nhiên cười một tiếng, không cho nàng vào đi, nàng tự có biện pháp!

Dạ

Nguyệt Sắc chân trước rời đi đại môn của Cẩm Nguyệt Vương phủ , Dạ Thiên

chân sau liền tới rồi. Nói rõ là như thế này, thị vệ canh cửa cũng không thể

cấm được cô nương họ Dạ trèo vào trong vương phủ. . . . . .

Dạ

Nguyệt Sắc vòng quanh tường viện Vương Phủ nhìn một lần, rồi lại một lần, vừa

cau mày vừa lắc đầu quá cao. . Đột nhiên linh cơ nhất động, chỗ ở của Nguyệt Vô

Thương là ở hậu viện của Vương Phủ, nơi đó có rừng hoa đào, vì vậy rất là

vui vẻ chạy về hướng hậu viện.

Dạ

Nguyệt Sắc vui sướng ngồi ở trên đầu tường, đem một thỏi bạc ném cho một lão bá

đẩy xe dưới chân tường. Ngồi ở trên tường, khẽ xoa xoa tay, mặt cười gian

nhìn một rừng cây trước mặt.

Lúc

này, hoa đã rơi hết, chỉ còn lại nững lá non mới nhú mơn mởn, đầu cành treo

những trái non nho nhỏ xanh mượt. Dạ Nguyệt Sắc từ cành đào ven tường, nhàn nhã

tự tại bò đến dưới tàng cây.

Hưng

phấn nhìn một rừng đào lớn, chậm rãi đi vào bên trong. Dưới đám râm che mát của

rừng đào, Dạ Nguyệt Sắc không chút hoang mang đi ở trong rừng đào, tâm tình rất

tốt nàng vẫn không hề phát hiện, đột nhiên lại trở về chốn cũ.

Đi

đến vòng thứ ba, Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lấy tay che kín mắt, nhìn mặt trời

chói rực trên đỉnh đầu, Dạ Nguyệt Sắc nhìn quả đào non mơn mởn trên đầu cành, đột nhiên cảm thấy quả đào này nhìn quen quen. Sau đó nhìn bốn phía một

chút, ngay cả bóng dáng lầu các Nguyệt Vô Thương ở cũng không nhìn thấy.

"Nguyệt

Nguyệt, ta lạc đường!" Dạ Nguyệt Sắc dựa vào cây đào ngồi xuống, bộ dạng

mệt mỏi, khiến Nam Uyên đang ẩn thân trong đám lá xanh tươi kia, không nhịn

được nhẹ nhàng bật cười. Chủ nhân thưởng thức thật khác người mà.

Sáng

sớm đã để cho hắn thủ tại chỗ này, không nghĩ tới chờ là một mỹ nhân trèo

tường !

"Ai

đang cười?" Dạ Nguyệt Sắc "Cọ" một tiếng lập tức từ dưới

đất ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỗ ở của Nguyệt Nguyệt sao lại

giống như mê cung thế này.

Nam

Uyên che che miệng lại, nín thở, hái một quả đào từ trên cây xuống, bắt đầu ném

đến chỗ nào đó trên đất, những cây đào kia giống như có ý thức, tự động dời vị

trí đi một chút, trước mặt xuất hiện ra một con đường.

Nam

Uyên cười nhìn quả đào trong tay một chút, đột nhiên cười đến có chút giảo

hoạt, sau đó quả đào trong tay đột nhiên từ trong tay bay ra ngoài, nện

vào trên đầu Dạ Nguyệt Sắc .

Dạ

Nguyệt Sắc tiếp được quả đào từ trên đầu rơi xuống, hận hận đem nó ném xuống

đất, hai chân hung hăng đạp đạp, ngay cả quả đào thối này cũng khi dễ nàng, nếu

như có cơ hội, nàng muốn đem cây đào nơi này toàn bộ chặt bỏ.

Nam

Uyên che miệng cười cười, tâm tình rất tốt ở trên cây nhún mũi chân một chút,

biến mất trong rừng đào.

Dạ

N


XtGem Forum catalog