
đó không nhịn được
ném thêm một thỏi bạc cho mụ: “Ít nói nhảm đi, mau tới giúp một tay!”
Mụ tú
bà thấy Dạ Nguyệt Sắc ôm một người đàn ông, trong lòng hồ nghi, mang theo tình
nhân đi dạo thanh lâu? Mụ nhìn bạc, kệ cha nó! Chỉ cần có bạc kiếm, bắt bà ta
làm gì cũng được!
Ngay
sau đó tìm cả đám Quân nô đem Nguyệt Vô Thương mang tới Ỷ Thúy các.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương được mang lên trên giường, hướng về phía mụ tú
bà kia khoát khoát tay, nói: “Mu mời đại phu tới đây!”
Mụ tú
bà cầm bạc Dạ Nguyệt Sắc ném tới, cao hứng dẫn Quân nô đi ra. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc đi tới trước giường, mặt hồ nghi quan sát Nguyệt Vô Thương, chẳng lẽ
hắn bị thương, Dạ Nguyệt Sắc suy nghĩ một chút, tà ác cười một tiếng, đưa ra
móng vuốt sói sờ về hướng ngực của mỹ nam.
“Cảm
giác thật tốt, sờ thật êm tay. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc tới tới lui lui, lên
lên xuống xuống sờ soạng mấy vòng, sau đó mới phát hiện không có ngoại thương.
. . . . .
“Tiểu
thư, đã mời đại phu tới!” Tú bà hiệu suất cực cao dẫn một đại phu vào cửa, liền
nhìn thấy móng vuốt sói của Dạ Nguyệt Sắc vẫn dừng lại ở trong vạt áo mỹ
nam, mụ ra vẻ ta rất hiểu rõ nói: “Tiểu thư a, đại phu này là thần y, rất
nhanh, bảo đảm không làm trể nãi ngươi làm việc. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc rút tay về, cố làm ra vẻ trấn định nói, “Mau đến xem đi!”
Đại
phu tiến lên cầm cổ tay Nguyệt Vô Thương, “Ặc, cái này mệt nhọc quá độ, có một
số việc phải nên tiết chế một chút. . . . . .”
Đại
phu thu tay lại, làm như thật nói. Dạ Nguyệt Sắc nghe xong giận dữ, mới vừa còn
nói là người của nàng, lại dám buông thả quá độ sau lưng nàng!
“Được
rồi, được rồi, đi ra ngoài nhanh lên!” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên có chút phiền
não phất tay khiến mụ tú bà cùng đại phu kia rời đi.
Sau
khi hai người đi, Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước giường, hung hăng vung một
cước đạp lên trên người của Nguyệt Vô Thương, sau đó như cũ cảm thấy chưa hết
giận, ngay sau đó tà ác cười một tiếng, nhìn về phía cửa nói: “Bà chủ, tìm cho
bản tiểu thư một cô nương xấu nhất ở đây !”
Chỉ
chốc lát sau, mụ tú bà đã dẫn đến một cô nương có một khối bớt màu đen nửa bên
mặt, mắt nhỏ chỉ nhìn thấy một đường chỉ, đôi môi thật dầy. Dạ
Nguyệt Sắc buồn nôn, hướng về phía nữ nhân kia nói: ” Phục vụ người trên giường
thật tốt, phục vụ tốt, bản tiểu thư sẽ có thưởng! Ngoài ra, chuẩn bị một gian
phòng khác cho ta!”
Dạ
Nguyệt Sắc ngồi bên cạnh gian phòng Nguyệt Vô Thương, uống trà, ăn điểm tâm,
nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh cách vách, cười vô cùng sung sướng. . . . . .
Chỉ
nghe cách vách truyền đến thanh âm thẹn thùng của cô nương kia: "Công tử,
người nhẹ một chút nha, để ta tới hầu hạ công tử nha!”
"A.
. . . . ." Ly trà của Dạ Nguyệt Sắc run lên, không nghĩ tới dáng vẻ lả
lướt của Nguyệt Nguyệt kia lại có thể dữ dội như vậy, sau đó liền không có
tiếng vang, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ dã dần tối sầm,
ngáp một cái, nàng muốn ở lại chờ trời sáng xem vẻ mặt như ăn phải gián của
Nguyệt Vô Thương khi thấy mình cùng một nữ nhân vô cùng xấu xí trải qua đêm
xuân.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút buồn ngủ nằm sải tay trên giường ngủ say sưa!
Dạ
Nguyệt Sắc không biết là, tướng phủ lúc này có thể xem là đã lật ngược hết cả
lên, gần như tất cả mọi người đều xuất động tìm Dạ Nguyệt Sắc suốt đêm không về
ngủ khắp nơi!
"Tìm
nhanh lên, dù lật ngược cả kinh thành này cũng phải đem tiểu thư tìm về cho
ta!" Dạ Thiên mặt khẩn trương dọa người hướng về phía cửa, đây chính là
đứa con duy nhất của ông đó!
"Lão
gia, ông đừng vội mà, hôm nay Sắc Sắc không phải đi gặp công tử Vương Thượng
thư sao? Chúng ta đến phủ Vương gia tìm đi!" Tứ nương tỉnh táo nói.
"Nếu
không tìm được Sắc Sắc, ta nhất định sẽ chém tên tiểu tử họ Vương
kia!"
Tam
nương rút ra thanh kiếm đã cất mấy chục năm, khí thế hung hăng, dáng vẻ nữ kiệt
anh thư, người già nhưng đao không già!
Một
nhóm người binh chia hai lối, Dạ Thiên mang theo cả đám phu nhân đi đến Vương
gia, quản gia mang theo gia đinh đi xaó tung kinh thành lên.
Lúc
này Nguyệt Sắc ngủ cực ngon, liên tiếp nằm mộng đẹp, trong mộng có được vô số
mỹ nam, dưới chân tất cả đều là vàng bạc châu báu!
Bên
trong gian phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nguy hiểm
cười một tiếng, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. . . . . .
Trời
sáng rõ một chút, Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy ôm gối to ấm áp ở bên cạnh, đầu khẽ cọ
cọ, lại chảy nước miếng, tiếp tục ngủ say sưa.
Lúc
này cửa đột nhiên bị đá tung ra, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoảng của
mụ tú bà: "Tướng gia, ta thật sự không hề lừa Dạ Đại Tiểu Thư đến đây!
Không tin ngài cứ lục soát, bên trong chỉ có cô nương mang theo tình nhân tới
tìm nơi ngủ trọ, tuyệt đối không phải là Dạ tiểu thư!"
Động
tĩnh lớn như thế trong nháy mắt đánh thức những người đến Ỷ Thúy các tầm
hoa vấn liễu, ngoài cửa nhanh chóng tụ tập một đoàn người xem náo nhiệt!
"Tránh
ra!" Dạ Thiên vung tay lên, vội vàng chạy vào nhìn nhìn thử,
đến khi thấy cảnh tượng trên giường thì Dạ Thiên nhất thời bối rối.
Lúc
này tr