
nảy, bị nàng hiểu lầm,
ngộ nhỡ lại bị đánh thì làm sao bây giờ? Chóp mũi Vương Duẫn thế nhưng hơi toát
ra chút mồ hôi, nhất thời lại không biết nói thế nào.
"Không
phải là đưa sính lễ sao?" Nụ cười trên mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa thu lại, nơi
nơi u oán nhìn Vương Duẫn, biểu tình mất mác trên mặt làm Vương Duẫn thấy đau
lòng một trận .
"Đúng
vậy, đúng vậy, không đúng, không phải vậy, không đúng, đúng vậy. . . . .
." Vương Duẫn giống như cảm thấy đầu lưỡi mình đang xoắn chặt, trong lòng
càng thêm khẩn trương.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người đang đỏ bừng mặt trước mắt, thấy Vương Duẫn nói lắp bắp
không thành lời, cười vô cùng vui vẻ, thấy tiểu tử này cũng không giống là
người xấu, Dạ Nguyệt Sắc tạm thời quyết định bỏ qua cho hắn. . . . . .
"
Được rồi, được rồi, ta hiểu ý của công tử rồi, ta nói trên người Vương công tử
có thể có mang tiền không?" Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc sáng lên nhìn túi tiền
bên hông Vương Duẫn. . . . . .
"Có!"
Vương Duẫn không chút do dự móc túi ra!
"Vậy
để ta đoán một chút, nếu đoán đúng thì ngươi cho ta có được hay không?" Dạ
Nguyệt Sắc nhìn về phía Vương Duẫn nở một nụ cười mê người, tiếp tục lừa dối
hắn.
"Tốt,
nếu đoán đúng, một trăm lượng này tất cả đều cho nàng!" Vương Duẫn thấy Dạ
Nguyệt Sắc nhìn về phía hắn cười, đã sớm phân không rõ đông nam tây bắc rồi.
"Tốt
lắm, ta đoán một ngàn lượng!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Vương Duẫn tà ác cười
nói, nhưng dưới mắt của ở Vương Duẫn, quả thật rực rỡ đến cực hạn.
Vương
Duẫn đem túi tiền đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, cười khúc khích nói: "Dạ tiểu
thư, cho nàng, ta còn nợ nàng chín trăm lượng!”
Dạ
Nguyệt Sắc nhận lấy túi tiền, đưa tay vỗ vỗ mặt của Vương Duẫn, cười nói:
"Thật biết nghe lời ! Ta đi chơi trước, ngươi cứ tự nhiên nha!"
Dạ
Nguyệt Sắc cầm túi tiền, cao hứng đi về hướng trên đường cái, nào có thể
đoán được nhất cử nhất động của nàng, toàn bộ đều rơi vào một đôi mắt có nốt
ruồi giữa mi tâm cười một tiếng liền có thể khuynh quốc, Nguyệt Vô Thương nhìn
bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, đường cong duyên dáng của đôi môi nâng lên một
chút ý cười rực rỡ. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc cầm túi tiền nhìn chung quanh, nghĩ tới nên đến đâu để tiêu hết số
tiền phi nghĩa này, chợt thấy một tấm biển khổng lồ đề “Sòng bạc” Dạ Nguyệt Sắc
hưng phấn cười một tiếng. Nghĩ rằng danh tiếng không tốt của Dạ Nguyệt Sắc
trước kia, nhất định sẽ không có người yêu. Có câu nói cái gọi là tình trường
thất ý, sòng bạc đắc ý, Dạ Nguyệt Sắc vui sướng vén màn vải lên đi vào. . . . .
Sòng
bạc rộn vang tiếng người đặt cược, các loại bàn đặt cược đều đầy ắp cả người,
Dạ Nguyệt Sắc quan sát một vòng, quản sự sòng bạc đương nhiên cũng nhìn thấy Dạ
Nguyệt Sắc.
Một
giai nhân đơn thương độc mã bước vào nơi này, tới sòng bạc dĩ nhiên là làm
người khác chú ý .
"Vị
tiểu thư này, ngài muốn chơi trò gì?" Một nam tử trắng tinh, diện mạo coi
như thanh tú, đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, nhiệt tình chào hỏi.
"Đánh
cuộc lớn nhỏ!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua cả sòng bạc, phát hiện toàn bộ
thứ kia nàng đều không biết, đánh cuộc lớn nhỏ còn có thể miễn cưỡng biết chun
chút.
"Dạ
được! Tiểu thư xin mời bên này!" Nam tử trắng noãn kia dẫn Dạ Nguyệt Sắc
đi tới địa phương mua lớn nhỏ.
"Nhưng
là ta không rành lắm!" Dạ Nguyệt Sắc mặt vô tội nhìn người nọ, "Thôi,
hay ta không chơi thì tốt hơn !" Nói xong làm ra vẻ như muốn rời đi.
Người
nọ vội vàng nói: "Ta thấy tiểu thư hôm nay mặt mày hồng hào, nhất định
đánh cuộc sẽ rất may mắn!"
"Vậy
cũng tốt! Ta liền thử một lần!" Dạ Nguyệt Sắc nói có chút miễn cưỡng, nhìn
trên chiếu bạc một chữ lớn, một chữ nhỏ, đang hao tâm tốn sức nghĩ nên
mua lớn hay mua nhỏ đây, thì quản sự trắng noãn kia, hướng về phía nhà cái ra
hiệu bằng mắt, người nọ gật đầu một cái.
Dạ
Nguyệt Sắc mở túi tiền Vương Duẫn ra, do do dự dự lấy ra một nửa
bạc, đặt lớn!
"Tốt
lắm, mua lớn mua nhỏ? Mua rồi lấy tay
ra!" Nhà cái thấy Dạ Nguyệt Sắc đặt lớn, bắt đầu lệnh nói: "Tốt lắm,
mọi người mua rồi rời tay a, mua rồi rời tay, sẽ mở ra. Mở, lớn!"
"Mẹ
kiếp, tại sao lại là lớn!" Một số người cao hứng, một số người mất mác.
"Tiểu thư vận khí thật không tệ, ta nói đúng không! Hôm nay tiểu thư
đánh cuộc vận may nhất định sẽ đến!" quản sự trắng noãn kia ở một
bên nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói.
Dạ
Nguyệt Sắc chẳng qua là chậm rãi cười một tiếng, hưng phấn nhìn về phía người
kia nói: "Thật sao?"
"Dĩ
nhiên dĩ nhiên!" Người nọ nhiệt tình nịnh nọt nói. Dạ Nguyệt Sắc lại đem
năm mươi lượng bạc mua lớn.
"Tiếp
tục đặt cược, tiếp tục đặt cược đi, mua rồi rời tay, mua rồi rời tay!" Nhà
cái bắt đầu đổ xúc sắc, "Mở ra, lại, lớn!"
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn vô cùng, thu về năm mươi lượng bạc đặt cược, chỉ
chốc lát sau trước mặt liền chất một đống lớn ngân phiếu cùng bạc.
"Tiểu
thư vận khí tốt như vậy, ta xem lần này đặt cược toàn bộ được không?" Quản
sự kia ân cần nói.
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nhìn một đống bạc lớn trước mắt, mắt khẽ chuyển lòng
vòng, phóng khoáng nắm lên tất cả ngân lượng, ra vẻ tiêu tiền như nước,
"Được.