Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325753

Bình chọn: 9.5.00/10/575 lượt.

iệt cuộc sống.

Trời ạ….! Con chết mất thôi ! Mong chúa Trời hãy cứu rỗi linh hồn đen tối và xấu xa của họ.

Cuộc gọi bị kết thúc đột ngột, Thy Dung không còn muốn nói chuyện dông

dài và cãi nhau với một người không còn đủ bình tĩnh và có dấu hiệu của

bệnh tâm thần nữa. Nói chuyện thêm với những người như vậy, chỉ chuốc

thêm bực mình và phiền phức vào người.

Cuộc sống dần đi vào ổn định, mọi người ai cũng có công việc riêng và tìm

được mục tiêu để theo đuổi. Từ lúc gặp cô gái kì lạ vừa chơi đàn piano

vừa khóc, Khánh Sơn đã bỏ ra nhiều công sức để dò la tin tức về cô ấy.

Theo những gì mà Khánh Sơn điều tra được, cô ấy là bệnh nhân được điều

trị tại bệnh viện của nhà họ Hoàng đã được gần một năm, cô ấy bị bệnh

trầm cảm và u uất, từng tự sát nhiều lần nhưng mà không thành. Gia đình

vì không muốn cô ấy tự nhốt mình trong nhà, rồi lại nghĩ quẩn, vì vậy,

đã tìm cách đưa cô ấy vào đây.

Khánh Sơn không ngờ một cô gái có vẻ đẹp mỏng manh yếu ớt, có khả năng

chơi đàn piano điêu luyện như cô ấy lại là một người mắc bệnh về tâm lý. Biết được sự thật, lòng thương hại và đồng cảm dành cho cô ấy càng lúc

càng tăng, Khánh Sơn quyết định sẽ nghĩ cách làm quen để dần dần có thể

trở thành bạn của cô ấy.

Khánh Sơn để ý thấy cô gái kì lạ có cái tên Tường Vy, giống hệt như thân phận hiện giờ của cô ấy, thường xuyên đến chơi đàn piano vào buổi chiều tối các ngày chẵn trong tuần. Không bỏ lỡ cơ hội, Khánh Sơn tính toán

thời gian làm sao khi cô ấy bước vào trong phòng giải trí đã thấy mình

ngồi đấy và đang chơi đàn.

Ngày thứ nhất, Khánh Sơn đã khiến cho cô ấy khiếp sợ và bỏ chạy khi thấy có một chàng trai đang ngồi chơi đàn piano, hơn nữa, chàng trai ấy lại

đang chơi lại bản nhạc của mình.

Khánh Sơn thất vọng, tưởng sẽ không bao giờ còn trông thấy cô ấy nữa.

Thế nhưng, ngày thứ hai cô ấy lại tới, lần này cô ấy đứng thập thò trước cửa, hé cặp mặt đén láy và trong xanh nhìn Khánh Sơn bằng thái độ dò

xét.

Khánh Sơn mặc dù đang say sưa dạo chơi trên các phím đàn, thế nhưng, vẫn biết cô ấy đang để ý đến mình. Khánh Sơn mừng vì cô ấy không còn bỏ

chạy như hôm trước nữa.

Ngày thứ ba, đúng giờ, cô ấy lại tới, đứng trước cửa, lắng nghe tiếng đàn của Khánh Sơn.

Khánh Sơn vẫn chơi lại bài nhạc của cô ấy, thế nhưng, lần này, Khánh Sơn cố tình đi sai vài nốt nhạc, thậm chí còn giả vờ tức giận và chán nản

thở dài, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở.

Tường Vy nghiêng đầu nhìn Khánh Sơn, thấy hơi thất vọng vì không còn được nghe tiếng đàn của Khánh Sơn nữa.

Khánh Sơn gục mặt xuống mặt bàn phím, len lén nhìn trộm Tường Vy qua kẽ

hở của các ngón tay. Khánh Sơn thấy Tường Vy đang rụt rè từng bước tiến

lại gần mình.

Khánh Sơn hồi hộp chờ đợi, không biết cô ấy sẽ nói câu gì, hay là lại bỏ chạy khi mình ngẩng đầu lên nhìn cô ấy ?

Tường Vy đứng cách Khánh Sơn một khoảng không xa cũng không gần.

_Này anh !

Đây là câu đầu tiên mà cô ấy nói với hắn, sau mấy ngày cả hai đứng nhìn

nhau từ xa, một người tựa cửa nhìn người kia chơi đàn, một người cố hết

sức lấy lòng người kia.

Giọng của cô ấy rất trong và nhẹ, tựa như một cánh hoa rơi trong gió.

Ngay lần đầu tiên, Khánh Sơn đã thấy thích giọng nói của Tường Vy rồi.

Khánh Sơn từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tường Vy, đôi mắt của Khánh Sơn u buồn, khác hẳn dáng vẻ linh hoạt và gian sảo hàng ngày.

Đôi mắt của Khánh Sơn đã lấy được sự đồng cảm của Tường Vy.

_Anh đã chơi sai bản nhạc này rồi ! – Tường Vy khẽ khàng lên tiếng nhắc nhở Khánh Sơn.

Khánh Sơn cũng khẽ khàng đáp lại, mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tường Vy không rời.

_Thế sao ? Tôi thấy mình đã chơi đúng rồi mà.

Khánh Sơn cố tình nói như thế, mục đích là muốn làm quen được với Tường

Vy, và Khánh Sơn đã thành công, cô ấy đang chủ động bắt chuyện với hắn.

Tường Vy lắc đầu.

_Không đúng, đến khúc giữa và khúc cuối của bài hát, anh đã đi sai vài nốt nhạc, tôi đã nghe thấy rõ ràng.

Một cô gái thú vị và ngây thơ đây, Khánh Sơn nghĩ thầm, đồng thời cũng

không hiểu lý do vì sao cô ấy lại bị mắc bệnh trầm cảm và u uất, hơn

nữa, còn tự tử suýt chết mấy lần ?

_Thật vậy sao ? Cô có thể chỉ cho tôi chỗ tôi đã chơi sai được không ?

Cách làm quen cổ điển này, tuy là đã có rất nhiều người áp dụng, thế

nhưng, nếu biết khôn khéo vận dụng, vẫn có tác dụng như thường.

Tường Vy liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khánh Sơn, mười đầu ngón tay dạo nhẹ trên phím đàn.

_Anh phải chơi như thế này mới đúng ! – Tường Vy bắt đầu giảng giải.

Khánh Sơn cười nhẹ, chăm chú nhìn vào mắt Tường Vy. Hắn là một thiên tài piano, chỉ cần nghe người khác chơi một lần, đã có thể chơi lại giống y hệt người đó, đâu cần ai phải mất công chỉ dạy cho hắn, thế nhưng, vì

muốn được làm quen với Tường Vy, hắn đành phải giả vờ là một kẻ cưỡi

ngựa xem hoa đối với âm nhạc.

Cả buổi chiều hôm đó, Tường Vy và Khánh Sơn chơi đi chơi lại bản nhạc.

Khánh Sơn giả vờ đánh sai rất nhiều lần, và lần nào cũng được Tường Vy

kiên nhẫn chỉnh sữa lỗi sai cho hắn.

o-0-o

Hôm ngất xỉu trước cổng nhà Bách Khải Văn, được hắn bế vào nhà, và gọi

bác sĩ đến khám cho mình, Thu Trang