
Văn thu hồi lại nét mặt nôn nóng và
chờ mong của mình. Hắn đi thẳng người, liếc mắt nhìn về bên tay phải,
nơi mà Thu Trang thường hay đứng chờ hắn.
Hắn hơi hoảng hốt và lo sợ khi thấy Thu Trang đang ngồi bệt trên nền
gạch xi măng, đậu gục xuống gối, vai run run, không hiểu cô ấy đang khóc hay là đang run lên vì lạnh ?
Bách Khải Văn lưỡng lự, không biết có nên tiến đến hỏi cô ấy không, hay là cứ bỏ mặc cô ấy ở đây, rồi xoay người bước đi.
Bách Khải Văn đứng nhìn Thu Trang một lúc, mà vẫn không thấy Thu Trang
có bất cứ phản ứng gì. Hắn không còn tiếp tục giả vờ làm ngơ được nữa.
Bách Khải Văn tiến lại gần Thu Trang, quan tâm hỏi.
_Này cô ! Cô không sao chứ ?
Thu Trang vẫn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn Bách Khải Văn, cũng không lên tiếng trả lời hắn.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Bách Khải Văn liền cúi xuống, chạm nhẹ vào vai Thu Trang.
_Này cô ! Cô có nghe tôi nói gì không ?
Bách Khải Văn giật mình khi phát hiện ra nhiệt độ trong người Thu Trang
nóng một cách khác thường. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là, cô ấy đã bị sốt
rồi. Hắn nhớ trời hôm qua mưa rất to, Thu Trang cầm một chiếc dù và đứng đợi hắn trước cổng.
Con nhóc ngu ngốc này, chỉ cần xin lỗi người khác một tiếng thì khó khăn lắm sao ? Cần gì phải tự làm khổ mình như thế chứ ? Cô khiến tôi phải
cảm thấy có lỗi với cô, chết tiệt nhất là khi sống trên đời này, tôi lại nghét nhất việc đó.
Nguyền rủa trời đất, nguyền rủa Thu Trang và nguyền rủa mình chán, Bách
Khải Văn dứt khoát bế bổng Thu Trang trên đôi tay chắc khỏe của mình.
Khuôn mặt Thu Trang đỏ bừng, đôi mắt ngắm nghiền, mồ hôi làm ướt vầng trán thanh tú, trong miệng đang lẩm bẩm nói điều gì đấy.
Bách Khải Văn bế Thu Trang về hướng cổng. Hắn giục ông quản gia.
_Mau gọi bác sĩ Chương đến đây.
_Vâng.
Ông quản gia liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Thu Trang, sau
đó, ông gấp gáp chạy nhanh vào trong nhà. Ông rất ngạc nhiên và bất ngờ
khi thấy cậu chủ nôn nóng và kích động một cách khác thường vì một cô
gái trẻ, thường hay đến nhà riêng vào sáng sớm để đòi lại chiếc điện
thoại di động.
Không hiểu mối quan hệ thật sự của hai người này là gì ?
Nếu nói rằng họ thích nhau thì không đúng, có đôi tình nhân nào lại cãi
nhau nhiều hơn là nói chuyện tử tế với nhau không ? Mà nếu nói họ căm
ghét nhau cũng không phải. Họ giống như một đôi oan gia, đang trong giai đoạn thách thức và khiêu chiến nhau nhiều hơn.
Sau ba ngày kể từ lúc tỉnh lại, Hoài Thương đã được bố mẹ và chú Vũ Gia
Minh chuyển về bệnh viện của gia đình. Ban đầu, giám đốc của bệnh viên
An Khang không đồng ý, với lý do là Hoài Thương đang trong giai đoạn hồi phục, không thích hợp để di chuyển và xin xuất viện vào thời kì này.
Thế nhưng, sau khi biết được gia đình nhà họ Hoàng cũng có được một bệnh viện riêng, hơn nữa, bệnh viện đó cũng rất nổi tiếng, Thư Phàm – mẹ của Hoài Thương lại là viện trưởng của bệnh viện ấy, không còn cách nào
khác, giám đốc bệnh viện An Khang đành phải kí giấy xuất viện cho Hoài
Thương.
Hoài Thương được chuyển về bệnh viện của gia đình, công việc chăm sóc và thăm non trở nên thuận tiện và dễ dàng hẳn. Vả lại, sức khỏe của Hoài
Thương vô cùng tốt, vết thương cũng không nặng lắm, lại có được trọn vẹn tình yêu của Trần Hoàng Anh, do đó, Hoài Thương hồi phục rất nhanh.
Trần Hoàng Anh đã bày tỏ mong muốn được làm một lễ đính hôn với Hoài Thương cho bố mẹ cô ấy biết.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vô cùng sửng sốt. Mặc dù họ vẫn biết tình
cảm của con gái và Trần Hoàng Anh rất sâu đậm, cả hai thật lòng yêu
nhau, họ mừng cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng, họ cũng không có ý
định gả liền một lúc hai đứa con gái. Tuy lễ đính hôn không phải là một
buỗi lễ đám cưới, dù vậy, khi tuyên bố Hoài Thương đính hôn với Trần
Hoàng Anh, cũng chẳng khác gì đã gả Hoài Thương đi. Họ thật lòng có muốn như thế không ?
Buổi chiều, Thư Phàm đã nói chuyện thẳng thắn với Hoài Thương.
_ Hoài Thương, mẹ có chuyện này muốn hỏi con ?
Hoài Thương nhìn Thư Phàm, cố đọc suy nghĩ qua ánh mắt của mẹ.
_Mẹ nói đi, con sẵn sàng lắng nghe rồi đây.
Thư Phàm mỉm cười.
_Con yêu Trần Hoàng Anh nhiều chứ ?
Hoài Thương ngớ người mất mấy giây, mặt hơi ửng đỏ khi hiểu được trọn vẹn câu hỏi của mẹ.
Thư Phàm nhìn sắc mặt hơi ửng hồng và đôi mắt long lanh rực sáng, biểu
hiện ấy cho Thư Phàm biết rằng Hoài Thương thật lòng yêu Trần Hoàng Anh, yêu hắn thật nhiều, không có hắn thì không thể sống được.
Thư Phàm đã có thể yên tâm phần nào.
_Buổi chiều tối hôm qua, Trần Hoàng Anh có đến nhà riêng tìm bố mẹ, nói
rằng cậu ta muốn tổ chức một buổi lễ đính hôn với con, cầu xin bố mẹ gả
con cho cậu ta. Bố mẹ vẫn còn chưa đồng ý vì muốn lắng nghe ý kiến của
con. Nếu con thật lòng muốn trao trọn cả đời con gái của mình cho cậu
ta, bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con. Còn nếu con không muốn tổ
chức buổi đăng kí kết hôn bây giờ mà muốn lui lại về sau này, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con.
Hoài Thương dơ cao hai tay, vòng tay ôm lấy cổ Thư Phàm, đặt nhẹ một nụ hôn lên má mẹ mình, xúc động nói.
_Mẹ, con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ lu