
ở mắt ra nhìn ai,
nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mọi người ở đây,
vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta.
Tiếng nói của Thư Phàm trở nên thút thít nghẹn ngào.
_Và biết đâu, những lời nói của Thy Dung có thể khiến anh ấy mau chóng
tỉnh lại thì sao ? Trong y học vẫn có những phép màu mà con người không
thể giải thích được.
Hoài Thương vòng tay ôm lấy chị gái, đáy mắt long lanh lệ
_Chị hai ! Cố lên !
Thy Dung mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng em gái.
_Cảm ơn em.
Thy Dung nhẹ nhàng đẩy em gái ra, tiến đến cánh cửa phòng bệnh của Trác
Phi Dương, lưng hơi dựng thẳng, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí
và cam đảm, nén những cảm xúc rối rắm và đau khổ đang ồ ạt tuôn chảy
trong lòng mình lại, cầm lấy tay nắm cửa, xoay một vòng, Thy Dung bước
hẳn vào trong.
Vừa bước vào cửa phòng, Thy Dung đã bị ngạt bới mùi thuốc khử trùng, mùi cồn, mùi e-te vv….. tuy nhiên Thy Dung không đẩy cửa bước ra ngoài, mà
cứ thẳng bước tiến về chiếc giường bệnh của Trác Phi Dương. Thy Dung
nhìn Trác Phi Dương, nhìn đăm đăm, nhìn thật chăm chú, nhìn không rời,
nhìn không chớp mắt….. Trác Phi Dương đã biến thành một xác chết, một
cái xác chỉ còn lại nhưng hơi thở mỏng manh yếu ớt, trên thân thể cắm
chịt những ống dây kết nối với những ống chai lọ, chứa nước biển, nước
sinh tố trái cây để duy trì sự sống, nửa phần dưới quấn băng trắng toát, tiếng kêu bíp bíp của máy đo nhịp tim, của máy đo điện tâm đồ não, nước da nhợt nhạt, môi tím tái, trông hắn bây giờ thật xấu xí, đã mất đi
dáng vẻ hào hoa phong nhã ngày nào.
Hắn rơi vào tình trạng như thế này, tất cả cũng chỉ tại mình !
Thy Dung dùng hai tay bịt chặt miệng, những tiếc nấc ngắt quãng nghe bi
thương và thống thiết, nước mắt tuôn trào như thác đổ. Nỗi đau cào xé
vào tim.
Thy Dung khụy gối, quỳ xuống bên cạnh mép giường, hai tay ướt đẫm nước mắt trân trọng ôm lấy bàn tay của Trác Phi Dương.
_ Trác Phi Dương ! Cuối cùng em cũng đã tìm được anh. Anh có biết là anh tàn nhẫn và độc ác lắm không ? Vì tưởng anh đã chết, em cũng muốn hủy
hoại chính mình, muốn được đi theo anh, mất anh coi như cuộc sống của em cũng không còn gì.
Thy Dung vừa khóc vừa cười, những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Trác Phi Dương.
_Em thấy mình thật ngu ngốc, thật khờ dại trong tình yêu, là kẻ xuẩn
ngốc nhất trong số những kẻ xuẩn ngốc. Em tưởng rằng chỉ có một mình em
ngốc nghếch, thế nhưng, anh còn ngốc nghếch và khờ dại hơn cả em ! – Thy Dung đau khổ, gào khóc – Trác Phi Dương ! Sao anh ngốc như thế, sao lúc ấy anh đẩy em ra làm gì, tại sao không để cho em nhận lấy hậu quả do
hành động hồ đồ và ngốc nghếch của em gây ra ? Em đã hại chết anh mất
rồi. Vì em, anh sẽ phải dành phần đời còn lại của mình trên xe lăn, vì
em, Anh sẽ phải từ bỏ rất nhiều thú vui và sở thích của mình, vì em, anh không còn là người đàn ông phong độ, được người đời ngưỡng mộ nữa, vì
em, anh gần như đánh mất tất cả, vì em, tương lai mai sau của anh sẽ trở nên mờ mịt.
Thy Dung nắm thật chặt lấy tay Trác Phi Dương, bóp đau điếng.
_Phi Dương, anh có cảm thấy được gì không ? có cảm nhận nỗi đau thể xác
mà em gây ra cho anh không ? Em xin anh, xin anh hãy mau tỉnh lại đi, em không thể mất anh được, em cần có anh, con em cũng cần có anh. Nếu anh
cứ yên lặng nằm mãi ở đây, anh làm sao có thể nắm tay con của chúng ta
khi nó được sinh ra đời, làm sao có thể nghe được nó cất tiếng gọi ba,
làm sao có thể nâng đỡ nó mỗi khi nó bị ngã, làm sao có thể dạy dỗ nó
khi nó bắt đầu hiểu chuyện, làm sao có thể bảo vệ nó khi nó bị người
khác bắt nạt.
Thy Dung vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của mình vào trong lòng bàn của Trác Phi Dương.
_Phi Dương ! Anh có nghe thấy em nói gì không ? Chúng ta sắp có con rồi ! Em đã mang thai đứa con của chúng ta, cái thai đã được gần một tháng
tuổi. Anh chắc là vui lắm đúng không anh ? Năm nay anh cũng đã gần 50
tuổi rồi còn gì, đã đến lúc anh cũng phải có một đứa con cho vui cửa vui nhà. Trác Phi Dương ! Anh nghe cho rõ đây ! Dù anh có mang họ Trác hay
không, em cũng sẽ lấy anh ! Dù anh có tỉnh lại hay không, em cũng thuộc về anh ! Anh sống hay chết, em cũng thuộc về anh ! Kiếp này hay kiếp
sau, em cũng sẽ đi theo anh !
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền, không có một chút phản ứng của Trác Phi Dương. Thy Dung đau khổ, khóc nức nở.
_ Trác Phi Dương ! Anh là đồ nói dối ! Đồ lừa đảo ! Khi cùng nhau sống
trên đảo hoang, anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm , lo lắng và chăm lo cho
em cả đời cơ mà ? Tại sao bây giờ anh lại nuốt lời ? Anh cứ nằm yên,
không chịu tỉnh lại thế này, lấy ai chăm sóc và bảo vệ cho hai mẹ con em ? Anh nhẫn tâm bắt em phải nuôi con một mình, phải sống trong nhớ
thương về anh và buồn khổ cả đời sao ? Anh có thể nhẫn tâm và tàn nhẫn
như thế sao ? Không ! Em không tin ! Anh không phải là một người tuyệt
tình và tàn nhẫn như vậy. Em xin anh, xin anh hãy mau tỉnh lại đi, chỉ
cần anh tỉnh lại mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, em sẽ xóa bỏ hết, em
sẽ không trách anh, không giận anh, cũng không hành động một cách ngốc
nghếch nữa,