
của Tuấn Hùng.
_Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Công ty lại gặp phải sự cố gì nữa sao ?
_ Không…. Không phải ….
Tuấn Hùng nói qua hơi thở đứt quãng. Vội cầm lấy cốc nước lọc do Thư Phàm đưa cho, uống một hơi cạn sạch.
Mọi người trong phòng đều ngưng thần nhìn, chờ nghe Tuấn Hùng nói.
Tuấn Hùng biết mọi người đều đang tập trung chú ý đến mình. Đặt ly thủy
tinh xuống mặt bàn kính, Tuấn Hùng vừa cười vừa hưng phấn thông báo:
_Mọi người biết gì không ? Vốn đầu tư của công ty trở lại rồi. Ngân hàng vừa gọi điện thông báo cho tôi biết, số tiền mà chủ tịch gửi đi đã được gửi trả lại, thậm chí chúng ta còn được một số tiền lãi không nhỏ.
Mọi người có mặt trong phòng khách đều có cảm giác mình đang nằm mơ. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng thuận lợi thế này ? Chẳng
những được báo chí thanh minh, tiền trong ngân hàng còn được gửi trả lại nữa ?
Hoàng Tuấn Kiệt không nén được kích động, đặt hai tay lên vai Tuấn Hùng, gấp gáp hỏi:
_Cậu nói thật chứ ? Có đúng là tiền vốn trong ngân hàng đã được gửi trả lại ?
Tuấn Hùng ra sức gật đầu. Niềm vui ùa vào trong đáy mắt.
_Đúng vậy. Nếu anh không tin, anh có thể dùng máy tính kiểm tra lại tài khoản, hoặc là gọi điện trực tiếp đến ngân hàng.
Không chần chờ. Hoàng Tuấn Kiệt liền sử dụng máy tính xách tay do Tuấn Hùng mang đến.
Màn hình màu xanh dương quen thuộc hiện lên. Hoàng Tuấn Kiệt run run đánh tên và mật khẩu của mình.
Sau khi một thông điệp hiện lên thông báo xin mời nhập lại tên, mật khẩu và mã số tài khoản. Hoàng Tuấn Kiệt làm theo yêu cầu của chủ nhân trang web.
Vào được giao diện hiện lên tài khoản của mình và các dao dịch khác.
Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu. Nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô. Cố gắng kiểm soát nhịp đập trong trái tim của mình. Hắn nhấn vào mục
“Tài khoản”
Trong vòng chưa đầy mười giây, trên màn hình trắng xanh hiện lên số tiền mà hắn đang có.
Hoàng Tuấn Kiệt trố mắt nhìn. Đây là việc hy hữu nhất trên thế gian mà
hắn từng chứng kiến. Rõ ràng mấy ngày trước, kẻ bắt cóc kia đòi hắn phải gửi một số tiền lớn vào tài khoản cho hắn, thì hắn mới không gửi từng
bộ phận trên cơ thể Hoài Thương cho gia đình, mới chịu suy xét đến việc
thả Hoài Thương. Gia đình đã thực hiện theo đúng yêu cầu của hắn, đã có
được số tiền mà mình muốn rồi, tại sao hắn không giữ lấy làm của riêng,
hắn lại hoàn trả lại toàn bộ, thậm chí ngay cả tiền lãi cũng không cần ? Kẻ bắt cóc này có bị điên không, hay là hắn thấy cuộc sống của mình
nhàm chán quá nên mới bày ra trò chơi này ?
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nói gì, ai
cũng đăm chiêu suy nghĩ, không ai trong số họ có thể đoán được mục đích
và động cơ khi cố tính đẩy gia đình nhà họ Hoàng vào hoàn cảnh như hiện
nay của kẻ bắt cóc bí ẩn kia ?
Hắn ta đang chơi trò vừa bắt lại vừa thả, vừa đẩy người khác xuống vực lại từ tâm vươn tay kéo lên.
o-0-o
Phát hiện ra Thy Dung đang bị chảy máu, Bách Khải Văn vô cùng hối hận.
Hắn vội giục tài xế đưa Thy Dung vào trong bệnh viện để bác sĩ khám và
băng bó lại vết thương cho Thy Dung.
Bệnh viện mà Bách Khải Văn đưa Thy Dung vào là một bệnh viện lớn của
thành phố, được xây dựng cách đây gần 20 năm, có đội ngũ bác sĩ và y tá
giỏi.
Vừa đặt chân đến bệnh viện, Bách Khải Văn đã hối thúc Bách Khải Văn
nhanh chóng đưa Thy Dung vào trong phòng bệnh để kiểm tra vết thương
trên vai cho Thy Dung.
Được Bách Khải Văn quan tâm chăm sóc và lo lắng thế này, Thy Dung rất
cảm động. Cảm giác có lỗi với hắn càng lúc càng tăng. Thy Dung đang rơi
vào mâu thuẫn và tự dằn vặt chính mình. Ngay vào lúc này, suy nghĩ của
Thy Dung giống hệt một cuộn chỉ rối, càng cố suy nghĩ, cố tìm ra cách
lại càng lạc lối, càng đi sâu hơn vào mê cung.
Vì muốn ở bên Thy Dung cho an tâm, Bách Khải Văn yêu cầu bác sĩ và y tá cho mình vào trong phòng bệnh cùng Thy Dung.
Bác sĩ và y tá tưởng Thy Dung là bạn gái của Bách Khải Văn. Do đó, họ đồng ý để cho Bách Khải Văn vào.
Thy Dung ngượng ngùng không muốn Bách Khải Văn nhìn thấy cảnh mình hở
nửa vai để cho bác sĩ rửa vết thương, bôi thuốc và băng bó. Mấy lần định mở miệng khuyên hắn nên đợi ở bên ngoài. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn
mặt trầm buồn, và ánh mắt đượm vẻ lo lắng của hắn, Thy Dung lại thấy cổ
họng mình nghẹn đắng, những lời muốn nói đều tan biến.
Bác sĩ yêu cầu Thy Dung cởi áo khoác, kéo áo phông mặc đằng trong tuột
xuống ngang vai. Cũng may, cô y tá đứng bên cạnh đã che bớt tầm nhìn
của Bách Khải Văn. Nếu không, mặt Thy Dung đã đỏ bừng như gấc chín,
nhiệt độ trong cơ thể đã tăng cao ngùn ngụt. Ánh mắt nhìn đắm đuối không thèm che giấu của Bách Khải Văn, khiến Thy Dung không được tự nhiên,
nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa sổ.
Thy Dung quá tập trung vào suy nghĩ của mình, không hề có cảm giác đau
đớn do vết thương trên vai mang lại, không để ý đến bất cứ ai có mặt
trong phòng, một mình chìm vào thế giới riêng.
Đến khi bác sĩ băng bó xong, dặn dò Bách Khải Văn đôi câu, rút lui ra
khỏi phòng, Thy Dung vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Dáng vẻ suy tư và
buồn bã.
Bách Khải Văn chỉ