
một mình.
Thy Dung không biết Bách Khải Văn có cảm giác gì khi gặp được con gái
thật ngoài đời ? Liệu hắn có từng hối hận và tự trách không, khi trước
kia đã tàn nhẫn bắt cô ấy phải phá thai ?
Bách Khải Văn đứng lặng nhìn theo. Thật lâu, hắn cũng không lên tiếng nói gì.
Thy Dung quay sang nhìn Bách Khải Văn, khẽ khàng bảo hắn:
_Anh Văn. Anh đi theo mẹ con cô ấy đi, đi xem con bé bị bệnh gì, rồi còn phải cùng cô ấy lo cho cô bé nữa.
Bách Khải Văn nhìn vào mắt Thy Dung. Trong đáy mắt chất chứa đầy tâm sự. Hắn khắc khoải hỏi Thy Dung:
_Vì sao em lại bảo anh đi theo mẹ con cô ấy ? Em…em đã biết chuyện gì rồi sao ?
Giọng Bách Khải Văn không khỏi run lên. Vào giây phút này, hắn thấy mặc
cảm tự ti, thấy mình không xứng với Thy Dung, thấy thua kém Trác Phi
Dương. Mặc dù Trác Phi Dương lớn tuổi gần gấp ba Thy Dung, hơn nữa còn
có họ hàng xa, nhưng Trác Phi Dương vẫn là một người đàn ông độc thân
sáng giá, là người chung tình hiếm có, là đối tượng kết hôn lý tưởng của các quý cô và các quý bà. Còn hắn tuy vẫn chưa kết hôn, nhưng đã trở
thành một ông bố trẻ.
Thy Dung đặt tay lên vai Bách Khải Văn, chân thành nói:
_Anh Văn. Quá khứ đã qua rồi, tương lai là một thứ xa xăm mù mịt, chỉ có hiện tại mới quan trọng. Em không biết trước kia anh đã làm sai chuyện
gì, nhưng biết sai mà sửa mới là đáng quý. Con bé xinh đẹp và đáng yêu
như một thiên thần, nó là một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho
anh. Anh hãy đi theo mẹ con cô ấy đi, con bé cần có cả cha lẫn mẹ.
Thy Dung vừa nói vừa khóc. Thy Dung không nhẫn tâm thấy con bé phải sống thiếu thốn tình cảm của người cha. Con bé cần có cha, mà người cha của
con bé không là ai khác, ngoài Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn chết lặng, không ngờ được là Thy Dung đã biết hết tất cả sự thật.
Hắn vừa tủi thẹn với Thy Dung vừa tức giận vô cớ. Siết chặt nắm đấm. Mắt nổi lửa. Hắn nghiến răng, chất vấn Thy Dung:
_Là ai đã nói cho em biết, là cô ta có đúng không ?
Thy Dung lắc đầu, ôn hòa đáp:
_ Không phải. Em và cô ấy chưa từng gặp mặt nhau, trưa nay là lần đầu
tiên. Nếu không vô tình gặp cô ấy ở đây, sợ rằng em mãi cũng không có cơ hội được gặp mẹ con cô ấy.
Nhận thấy mình đã đoán sai. Bách Khải Văn hạ thấp giọng, hỏi dồn:
_Vậy thì là ai nói cho em biết, có phải là Trác Phi Dương không ?
Nghe Bách Khải Văn nhắc đến Trác Phi Dương. Thy Dung mở to mắt, thảng thốt hỏi lại hắn:
_Tại sao anh lại nhắc đến chủ tịch Trác ở đây ? – Thy Dung ngập ngừng –
Chẳng lẽ ngay cả chủ tịch Trác cũng biết chị Ella và cháu bé ?
Thấy Thy Dung chẳng những biết đến sự tồn tại của đứa bé còn biết cả tên của người tình cũ. Bách Khải Văn càng lúc càng nghi ngờ.
_ Thy Dung. Em còn không nói mau, vì sao em lại biết được chuyện này ?
Bách Khải Văn không muốn Thy Dung biết một chút gì về quá khứ của hắn. Cảm giác mặc cảm tự ti đang đày đọa tâm hồn hắn.
Thy Dung trấn an Bách Khải Văn, lời nói nhẹ như gió thoảng.
_Em biết chuyện này qua một lần tình cờ. Anh còn nhớ lần anh tắm trong
một khách sạn ở Las Vegas không ? Là em đã thay anh nhận điện thoại do
chị Ella gọi đến.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Thy Dung khiến Bách Khải Văn rơi vào
mê cung của sương mù. Hắn muốn trách mắng Thy Dung, muốn hận Ella đã gọi cú điện thoại đó, nhưng hắn lại thấy mình không có tư cách để trách
mắng và hận họ.
Thy Dung là người con gái hắn yêu, hắn muốn toàn tâm toàn ý yêu Thy
Dung, muốn được ở bên cạnh Thy Dung để chăm sóc, chiều chuộng và thương
yêu. Thy Dung đã từ chối tình cảm của hắn, cô ấy chỉ nói thích hắn, chứ
không có yêu. Còn Ella, là người tình cũ của hắn, cũng có thể coi là mối tình đầu của hắn, là người có quan hệ tình ái lâu nhất với hắn. Nếu
không phải xảy ra chuyện đáng tiếc và đau lòng kia, hắn và Ella đã lấy
nhau rồi. Và biết đâu, bây giờ hai người đã có một gia đình hạnh phúc,
cùng hai đứa con thơ.
_Đi theo họ đi anh ! – Thy Dung mỉm cười dịu dàng, hối thúc Bách Khải
Văn – Hiện tại, những gì có thể làm, anh hãy cố gắng hết sức mà làm,
đừng để mai sau phải hối hận.
Bách Khải Văn mờ mịt nhìn Thy Dung.
Thy Dung vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi,ánh mắt tràn đầy cảm thông và chia sẻ. Vẫy tay chào hắn, Thy Dung chầm chậm xoay người bước đi.
Từng bước từng bước, Thy Dung dần rời xa chỗ Bách Khải Văn đang đứng.
Lòng Thy Dung mênh mang buồn. Ngay từ lúc bắt đầu, hai người đã đi hai
con đường khác nhau, tuy rằng có tình như không nên duyên vợ chồng,
giống như hai lữ khách gặp nhau trên đường, có quyến luyến, có đắm say
và ngọt ngào đấy, nhưng tất cả vẫn không đủ để biến thành tình yêu.
Đến lúc Bách Khải Văn giật mình hoàn hồn, vội vã đuổi theo sau, hình
bóng Thy Dung đã hòa lẫn vào dòng người đi xuôi đi ngược trong bệnh
viện.
Thy Dung bắt xe tắc xi về nhà. Trên đường di, do quá mệt mỏi, vai bị đau
nhức, tinh thần bấn loạn, Thy Dung ngủ gà ngủ gật trên xe. Đến khi về
đến trước cổng biệt thự của nhà họ Hoàng, tài xế quay xuống, gọi nhỏ,
Thy Dung mới giật mình tỉnh dậy.
Trả tiền cho tài xế xong, Thy Dung mở cửa bước xuống. Về nhà từ lúc hơn
bốn giờ sáng,