
ng thể đến với anh được. Từ trước đến nay,người duy nhất mà em yêu là Trác Phi Dương.
Bách Khải Văn thô lỗ cắt ngang lời Thy Dung:
_Em đừng nói nữa ! Anh đã nghe đủ rồi. Lần nào em cũng lấy lý do em yêu
Trác Phi Dương ra để từ chối tình cảm của anh. Em tưởng rằng anh sẽ tin
em sao ? Không ! Anh không tin ! Người em yêu không thể nào là Trác Phi
Dương được, hắn đáng tuổi bố của em, hơn nữa còn có họ hàng không xa với gia đình em.
Thy Dung đau khổ rơi lệ, quát lên:
_ Bách Khải Văn ! Anh đừng cố chấp nữa có được không ? Anh mà cứ như thế này thì chỉ khiến ba chúng ta mệt mỏi và buồn đau hơn mà thôi, như thế
chúng ta cũng đâu có được hạnh phúc. Hãy buông tay đi anh ! Anh là một
người đàn ông có tài, có sự nghiệp, lại rất đẹp trai, ngoài kia còn rất
nhiều cô gái đang chờ anh. Em không xứng với anh đâu.
Bách Khải Văn mù quáng vì ghen tuông đã quên mất rằng Thy Dung đang bị
thương trên bả vai chưa khỏi. Hai tay bóp chặt lấy hai vai Thy Dung. Hắn rít giọng:
_Cô im đi ! Tôi không muốn nghe cô cầu xin tôi buông tha cho cô nữa. Cô
nói tôi cố chấp và ích kỉ chứ gì ? Vậy còn cô, cô có thể từ bỏ được Trác Phi Dương không, có thể xa rời được hắn không, hay là cô mặc dù biết
không nên yêu hắn, không thể có được hắn, cô vẫn muốn kiên trì theo
đuổi tình yêu của cuộc đời mình.
Vết thương trên vai Thy Dung bị rách chỉ, máu đang rỉ ra lớp gạc màu trắng.
Mặt Thy Dung trắng bệch như tờ giấy trắng. Mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán thanh tú.
Bách Khải Văn căm giận nói tiếp:
_Tôi cũng giống như cô thôi. Cô càng trốn tránh tôi, tôi càng muốn có
được cô bằng mọi giá. Nếu tôi không có được cô, thì Trác Phi Dương cũng
đừng hòng mà có được. Cô hãy quên đi ý nghĩ tôi sẽ để cho cô đến với
Trác Phi Dương đi.
Máu thấm qua lớp băng gạc, rỉ ra lớp áo khoác mặc bên ngoài.
Người Thy Dung không ngừng run rẩy. Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Lệ trên má rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
Thy Dung cắn chặt môi, cười nhợt nhạt:
_ Bách Khải Văn ! Anh biết gì không ? Em đã từng thích anh, thích rất
nhiều, thích nhiều đến nỗi, em đã từng có ý nghĩ là sẽ yêu anh. Nhưng
định mệnh thật trớ trêu, sau khi xoay đi một vòng lại quay trở về vị
trí xuất phát. Em đã yên thầm Trác Phi Dương từ lâu lắm rồi, từ năm em
lên tám tuổi, em vẫn biết em không nên yêu anh ấy, và sẽ không có tương
lai. Trước khi cùng anh bay sang Las Vegas, em đã tỏ tình với anh ấy,
nói rằng em thích anh ấy .
Thy Dung cười ra nước mắt, yếu ớt tiếp tục:
_Anh ấy lặng im không nói gì cả. Anh ấy vì thương hại em, nên không
thẳng thừng từ chối. Em vì trốn tránh tình cảm trong lòng mình, nên mới
cố gắng cười đùa vui vẻ khi ở bên cạnh anh.
Thy Dung run rẩy chạm vào má Bách Khải Văn.
_Em thật lòng xin lỗi anh. Em không muốn lợi dụng anh, cũng không muốn
anh hiểu lầm tình cảm của em dành cho anh. Anh có thể tha thứ cho em
được không ? Chúng ta không thể yêu nhau, nhưng có thể làm bạn tốt cơ mà ?
Bách Khải Văn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Thy Dung. Hắn cũng buồn khổ và đau đớn chẳng kém gì Thy Dung.
Cào tay vào tóc, hắn khàn giọng nói:
_ Thy Dung. Anh mới chính là người nên xin lỗi em. Anh không thể buông
tay và từ bỏ em được. Nếu anh mất em, thì cuộc đời này còn gì là niềm
vui và lạc thú nữa. Anh chưa từng thật lòng yêu một cô gái nào nhiều
như em. Anh không muốn mất đi tình yêu của đời mình.
Bách Khải Văn vòng tay, nhẹ ôm lấy Thy Dung vào lòng.
Thy Dung nhắm mắt lại. Lệ tuôn ra như mưa.Khóc ướt đẫm vạt áo trước ngực của Bách Khải Văn.
Đầu Thy Dung đau quá, Thy Dung không biết phải làm gì vào lúc này, không biết phải lựa chọn ai, bỏ ai ?
Chín giờ sáng tại nhà họ Hoàng. Mọi người náo động hết cả lên vì tin tức mới được đăng trên mặt báo.
Tất cả những thông tin vừa sai lệch vừa đúng sự thật về ông Gia Huy bị
đưa lên mặt báo và những biến cố trong gia đình nhà họ Hoàng phải chịu
đựng trong thời gian qua đều được giải thích một cặn kẽ. Từ việc ông
Gia Huy có phải là một người đàn ông máu lạnh, vô nhân tính, từng phá
nát hạnh phúc của nhiều gia đình, từng đạp chân lên máu và nước mắt của
người khác để làm giàu, từng phá tan nhiều công ty không, đã được tổng
kết lại bằng một dẫn chứng cụ thể dài gần hết năm trang báo.
Những sự việc xảy ra trước kia được kể lại một cách chi tiết và cô đọng, ngôn từ được chắt lọc một cách cẩn thận. Chứng tỏ người viết bài báo
này đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức đi sưu tầm.
Danh tiếng của nhà họ Hoàng không thể lấy lại được. Nhưng qua bài báo
này, dư luận của xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn về ông Gia Huy và tập
đoàn Hoàng Thị. Qua đó, nguy cơ phá sản có thể được đẩy lùi.
Trong khi mọi người nhà họ Hoàng còn bàng hoàng không dám tin sau khi
đọc xong gần năm trang báo. Tuấn Hùng ùa vào phòng như một cơn lộc.
Mọi người có mặt trong phòng khách đều đổ dồn ánh mắt vào Tuấn Hùng.
Không hiểu có chuyện gì mà Tuấn Hùng có vẻ nôn nóng và kích động như
thế. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, trán bướt mồ hôi, chứng tỏ là
do vừa mới chạy hết tốc lực vào đây.
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày đánh giá thần sắc