Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 7.00/10/519 lượt.

không hiểu tại

sao đối với Phong Đạt, hắn lại muốn tìm hiểu thêm về các mối quan hệ

ngoài luồng của Phong Đạt.

“Tôi làm sao có thể quen biết với nhân vật lớn như Tổng giám đốc Bách

Khải Văn.” Phong Đạt chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén và lạnh lùng

như băng đá của Trác Phi Dương. Biết nói dối không xong, nuốt nước bọt

cho cổ họng bớt khô, Phong Đạt rầu rĩ đáp: “Tôi đúng là không quen biết

với Tổng giám đốc Bách Khải Văn thật, nhưng đã từng gặp anh ta một lần

trong một quán bar. Chỉ vì sơ ý đổ rượu vang vào vạt áo của anh ta, nên

sáng nay khi trông thấy anh ta, tôi hơi hoảng hốt.”

Những lời mà Phong Đạt nói không phải hoàn toàn sai sự thật, trong đó có năm phần là thật, năm phần là giả. Cuộc sống của Phong Đạt lúc nào cũng thần thần bí bí như thế.

Trác Phi Dương nhìn nửa khuôn mặt thon dài của Phong Đạt. Hắn có thể

hiểu được Phong Đạt đang không nói thật, mà đang giấu giếm hắn nhiều

thứ, nhưng hắn không chấp nhặt, chỉ cần Phong Đạt không phải là người do Bách Khải Văn cử sang tiếp cận hắn là được.

“Trưa nay muốn đi ăn ở đâu, tôi mời ?” Trác Phi Dương đột ngột chuyển đề tài, hỏi Phong Đạt.

Phong Đạt sửng sốt, nhìn hình ảnh của Trác Phi Dương trong gương xe:

“Chủ tịch vừa mới mời tôi đi ăn cơm trưa sao ?” Phong Đạt thật sự không

thể tin được. Hai người chỉ gặp lại nhau vào sáng nay, Phong Đạt nhớ

Trác Phi Dương là ai, còn Trác Phi Dương chưa chắc đã nhớ ra được. Hơn

nữa, Phong Đạt chỉ là một tài xế nhỏ nhoi, không phải là nhân viên cao

cấp và quan trọng trong công ty.

“Không cần phải nghĩ nhiều như thế. Bữa trưa hôm nay tôi mời.” Trác Phi

Dương buồn cười nhìn khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ của Phong Đạt. Chỉ mời một bữa cơm thôi, có nhất thiết phải lo sợ như thế không ? Lẽ ra một

nhân viên bình thường được chủ tịch mời đi ăn cơm trưa phải sung sướng

đến phát điên mới phải, đằng này, Phong Đạt lại cân nhắc như sợ Trác Phi Dương sử dụng mưu kế để đưa mình vào bẫy.

Theo yêu cầu của Trác Phi Dương, Phong Đạt lái xe đến nhà hàng Khánh Châu nằm gần bến cảng của Hồng Kông.

Phong Đạt chưa từng đến nhà hàng này lần nào, tuy nhiên cũng đã từng

tham khảo trong sách ẩm thực. Người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, Phong Đạt cũng muốn một lần đến đây dùng bữa cho biết.

Nhân viên phục vụ nữ dẫn cả hai lên lầu hai. Hình như Trác Phi Dương là

khách VIP ở đây, nên hắn vừa mới xuất hiện, nhân viên đã biết phải dẫn

hắn đi đâu.

Phong Đạt cảm thán nghĩ: “Những người có nhiều tiền và có địa vị thật

sướng, đi đâu và làm gì cũng được phục vụ đến tận răng.” Phong Đạt ngẫm

đến người nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là một công tử con nhà

phú gia, có tiền bạc và địa vị không thua kém gì Trác Phi Dương. Phong

Đạt đã đóng quá nhập tâm vai diễn tài xế xe của mình.

Căn phòng rộng hơn 10 mét vuông, bốn bức tường được sơn màu trắng, giữa phòng kê một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật dài hơn hai mét. Từ trong phòng có thể nhìn ra bên ngoài ban công.

Phong Đạt không quen ngồi quỳ gối như người Nhật và người Hàn, đã đặt

phịch mông xuống nền gạch men trải thảm màu trắng, khoanh chân lại như

một nhà sư đang nhập thiền.

Cô nhân viên che miệng cười khúc khích.

Trác Phi Dương khóe miệng khẽ nhếch lên. Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, dù

có ăn mặc như thế nào, bản tính sớm muộn cũng lộ rõ ra bên ngoài.

Trong khi chờ nhân viên trong nhà hàng bưng đồ ăn lên, Phong Đạt không

hề ngồi không, bỏ mặc vị chủ tịch cao cao tại thượng ngồi đối diện với

mình, kéo khóa túi balô, đặt máy tính Laptop trên mặt bàn, mở nguồn, chờ cho máy khởi động xong, Phong Đạt mở cửa sổ Word, đánh một dòng chữ

thật dài.

Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Phong Đạt. Thái độ của cậu nhân viên này

cũng quá coi thường người chủ tịch như hắn đi. Trong khi những nhân viên khác khép nép, cố hết sức lấy lòng hắn, Phong Đạt lại coi hắn như một

người bình thường để đối xử. Tuy có lúc tỏ ra nhún nhường, nhưng Trác

Phi Dương biết tất cả chỉ là giả tạo và đóng kịch cho hắn xem. Chàng

thanh niên này vốn không thích sống gò bó, không muốn nghe theo mệnh

lệnh của ai cả.

Trác Phi Dương uống một ngụm cà phê, chú ý đến nhất cử nhất động của

Phong Đạt. Đầu Phong Đạt nghiêng nghiêng, có lúc thấy cười ngu ngơ, có

lúc lại cau mày, vầng trán thanh tú lờ mờ xuất hiện hai nếp nhăn, đôi

mắt chỉ còn lại một cái khe, nụ cười của cậu nhóc thật hồn nhiên, hai

chiếc răng khểnh duyên dáng xuất hiện sau đôi môi đỏ hồng.

Trác Phi Dương lặng người, thấy mình thật ngớ ngẩn. Tại sao có thể nhìn

ngắm một chàng trai đến mê say, có thể phảng phất thấy hình ảnh của

người con gái đã chôn chặt trong lòng mình hơn 18 năm nay qua dáng vẻ

của cậu nhóc ?

Vừa ngay lúc đó, hai nhân viên của nhà hàng Khánh Châu bưng đồ ăn lên cho hai người.

Phong Đạt không khách sáo, vừa ăn vừa nhìn màn hình máy tính, có lúc đang ăn tự dưng lại reo ầm lên.

Trác Phi Dương có chút dở khóc dở cười. Hắn có cảm giác mình đang ăn cơm cùng với một đứa trẻ con, mà đúng là Phong Đạt hãy còn là một đứa trẻ

con thật. Tuy đã đến tuổi trưởng thành, nhưng vẫn giữ được nét hồn nhiên của tuổi vị th


pacman, rainbows, and roller s