
ìa khóa xe cho Phong
Đạt: “Lái xe nhớ phải cẩn thận. Những gì cần nói thì nên nói, không cần
nói thì tuyệt đối không được nói, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải cân nhắc cho kĩ.”
Phong Đạt tròn xoe mắt nhìn Tuấn Nam, vô thức đón lấy chìa khóa xe ô tô
trên tay anh ta. Phong Đạt có cảm giác mình là một đứa trẻ con, lần đầu
tiên được người lớn cho phép động vào xe ô tô, những lời dặn dò của Tuấn Nam kì cục hết sức.
Phong Đạt bấm nút điểu khiển từ xa, thuần thục mở cửa xe ô tô, khom người mời Trác Phi Dương lên xe.
Khóe môi Trác Phi Dương một lần nữa lại khẽ nhếch lên, nheo mắt nhìn Phong Đạt, hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.
Phong Đạt chờ Trác Phi Dương ngồi ngay ngắn trên ghế xe đằng sau, mới
nhẹ nhàng đóng cửa xe ô tô lại. Thời khắc phải chờ đợi và hầu hạ người
khác đối với Phong Đạt dường như đã dài ra thành cả một thế kỉ.
Phong Đạt ngồi sau tay lái, khở động máy, lùi xe, cẩn thận lái đi. Tuy
mới hơn 18 tuổi một chút, nhưng Phong Đạt đã trở thành một tay đua xe mô tô và ô tô có tiếng. Vì việc này, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đã nhiều
phen toát mồ hôi lạnh vì sợ con trai bị tai nạn thảm khốc, dẫn đến mất
mạng. Cũng may, Phong Đạt rất biết nghe lời, đã không còn tham gia đua
xe nữa.
Xe ô tô bon bon chạy trên đường phố, Phong Đạt nhìn khuôn mặt Trác Phi
Dương trong gương chiếu hậu: “Thưa chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu đây ?”
“Đưa tôi đến khách sạn Quang Hòa.” Trác Phi Dương nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Phong Đạt.
“Tôi đã biết, thưa chủ tịch.” Phong Đạt bĩu môi, nghĩ thầm: “Có nhất
thiết lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như băng đá, tiếc kiệm lời nói
như thế không ? Cười lên một cái thì chết người chắc ?”
Trác Phi Dương mở mắt, nhìn Phong Đạt vừa lái xe vừa ngây ngô cười tủm
tỉm một mình, khuôn mặt thiên biến vạn hóa, đôi mắt của hắn càng lúc
càng sâu.
***********
Khách sạn Quang Hòa được xây dựng cách đây sáu năm, gồm 10 tầng, hơn 70
căn phòng, tùy theo từng loại phòng mà quản lý khách sạn có thể ra những giá khác nhau. Khách Sạn Quang Hòa không phải là khách sạn lớn nhất của Hồng Kông, nằm trong diện bốn sao.
Phong Đạt đối với công việc làm ăn của Trác Phi Dương và đối tác mà hắn
sắp gặp, không hề có một chút hứng thú. Phong Đạt nhận công việc này chỉ vì lòng hiếu kì, muốn được thử cảm giác đi làm sẽ như thế nào, muốn
kiểm chứng xem kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình liệu có khó
khăn và vất vả như người ta vẫn thường hay nói không.
Con đường chính đến khách sạn Quang Hòa bị ách tắc giao thông. Trên
đường phố, xe lớn, xe nhỏ nối đuôi nhau theo một đường thẳng dài dằng
dặc. Phong Đạt bực mình tắt máy xe, quay xuống bảo Trác Phi Dương: “Chủ
tịch, chúng ta phải đi đường khác thôi.”
“Tùy cậu, chỉ cần đến khách sạn Quang Hòa đúng giờ họp với đối tác là
được.” Trác Phi Dương không mở mắt nhìn Phong Đạt, nhàn nhạt trả lời.
Phong Đạt nhướng mày nhìn Trác Phi Dương, trong lòng thầm nguyền rủa
hắn: “Tên điên, tưởng làm chủ tịch thì oai lắm sao ? Hừ….mai sau lão tử
sẽ đấu với nhà ngươi.”
Trác Phi Dương đột ngột mở mắt nhìn Phong Đạt.
Phong Đạt sợ đến mức vội quay lên, không dám nhìn Trác Phi Dương nữa.
Vừa vỗ ngực, vừa tự an ủi chính mình: “May quá, suýt chút nữa thì bị
phát hiện rồi.”
Trác Phi Dương buồn cười nhìn Phong Đạt. Tính cách của Phong Đạt dường
như phảng phất giống tính cách của ai đó mà hắn đã chôn chặt trong lòng hơn 18 năm nay.
Phong Đạt lùi xe, chuyển từ đi đường chính thành đi đường vòng. Đối với
một người suốt ngày bay nhảy ở ngoài đường như Phong Đạt mà nói, tất cả
các con đường lớn nhỏ của Hồng Kông đã gần như đi nhẵn.
Phong Đạt nhìn đồng hồ chỉ tốc độ trên đầu xe. Nếu không phải ngại Trác
Phi Dương, Phong Đạt đã phóng hết tốc lực rồi. Tuy nhiên Phong Đạt đi
không hề chậm một chút nào, chỉ kém đua xe một chút.
Trác Phi Dương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa kính xe, thấy khung cảnh hai
bên đường vùn vụt lui lại về đằng sau, liên tục thay đổi. Trác Phi Dương quay sang nhìn sau gáy Phong Đạt. Cậu nhóc này xem ra rất rành đường
Hồng Kông.
Phong Đạt đưa Trác Phi Dương đến khách sạn Quang Hòa vừa kịp giờ. Sân
sau của khách sạn đã đậu kín mít xe ô tô, Phong Đạt thấy chỉ còn lại
một chỗ trống duy nhất, tính trẻ con hiếu thắng nổi lên, vội đạp thắng
xe, phóng như bay chiếm mất chỗ của một chiếc xe BMW.
Trác Phi Dương trợn mắt nhìn Phong Đạt, rất muốn mở miệng mắng Phong Đạt một trận, nhưng cuối cùng lại cho qua.
Phong Đạt cười hì hì, khuôn mặt dương dương tự đắc vì đã đậu xe thành công.
Trác Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, coi như hắn đã thuê phải một
tài xế không có đạo đức nghề nghiệp. Chỗ đậu xe mà cũng có thể dành mất
của người khác được sao ?
Tài xế của chiếc xe BMW mở cửa bước xuống, anh ta thận trọng tiến đến gần chiếc xe Rolls-Royce Ghost.
Phong Đạt mở cửa bước xuống xe, sau đó khom người mở cửa xe cho Trác Phi Dương.
“Này cậu !” Người tài xế của chiếc xe BMW biết chủ nhân của chiếc xe
Rolls-Royce Ghost không phải là một người đơn giản, nhất định là một
nhân vật có máu mặt ngoài xã