
cho là biết trước còn hơn biết sau. Con cũng muốn tình trạng
căng thẳng và bức bối này sớm chấm đứt đúng không ?
Thy Dung mặc dù không hài lòng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo:
_Vâng. Con cũng có suy nghĩ giống như mẹ.
_Tốt rồi – Thư Phàm vui vẻ nở một nụ cười – Bây giờ con có thể nói rõ cho mẹ biết mọi chuyện được rồi chứ ?
Thy Dung chớp mắt. Cẩn thận hỏi lại:
_Mẹ muốn hỏi con chuyện gì ?
_Đầu tiên con nói cho mẹ biết chuyện con lấy thông tin và bức ảnh kia từ đâu. Sau đó con có thể kể cho mẹ nghe mối quan hệ giữa con và Trác Phi
Dương được chứ ?
Thy Dung cụp mắt. Cố gắng che giấu đi nỗi đau và thống khổ trong lòng
mình. Mỗi lần nhắc đến tên Trác Phi Dương lại đục khoét sâu thêm vào vết thương rỉ máu trong trái tim Thy Dung.
Thư Phàm ôm lấy Thy Dung vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng. Nói lời an ủi:
_Mẹ biết là con đang buồn khổ. Con không muốn chia tay với anh Phi
Dương. Nhưng con hãy thử một lần nghĩ kĩ lại xem. Tương lai của con sẽ
như thế nào nếu như con tiếp tục có quan hệ thâm mật vượt trên mức bình
thường với anh ấy. Trác Phi Dương là một người từng trải, nhiều tuổi gần gấp ba con, có tính cách và đời sống khác hẳn con. Nói một cách khác
anh ấy là một người trưởng thành, già dặn, là trưởng bối của con. Còn
con. Con còn quá trẻ. Tính cách ưa bay nhảy, nghịch ngợm. Tuy con là
một cô gái có trách nhiệm cao với người thân trong gia đình và với chính bản thân mình. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để đến được với nhau, con còn cần có những thứ hơn hẳn thế này. Nghe lời mẹ, con hãy cho bản thân
con và Trác Phi Dương có thời gian tạm thời xa nhau. Bây giờ con hãy tập trung vào chuyện học hành. Một vài năm sau, nếu con vẫn còn yêu anh Phi Dương, vẫn không thể sống thiếu được anh ấy. Mẹ sẽ thuyết phục mọi
người trong gia đình chấp nhận để cho con và anh ấy lấy nhau.
Thy Dung thẫn thờ. Nước mắt trên má lặng lẽ rơi. Thy Dung nhìn mẹ mình
không chớp mắt. Trái tim Thy Dung như muốn tan ra. Thy Dung khóc vì
hạnh phúc và vui sướng. Tình yêu là một thứ gì đó nắm bắt. Nhưng tình
cảm gia đình lúc nào cũng đầy ắp trong tim Thy Dung.
Thy Dung vùi đầu vào ngực Thư Phàm. Vòng tay ôm thật chặt. Xúc động nói không nên lời.
Thư Phàm khóc theo Thy Dung. Thư Phàm là một cô gái sống phóng khoáng.
Không quan tâm đến ánh mắt của người đời. Luôn muốn làm những gì mà mình thích. Vì thương con cái, Thư Phàm sẽ cố gắng hết sức để chúng được
sống hạnh phúc và sung sướng. Thư Phàm không muốn chúng sống trong khổ
đau. Không muốn đứa nào phải rơi lệ và sầu khổ vì tình yêu.
Khi đã khóc đủ, nước mắt ngừng rơi. Mọi vướng mắc không còn. Đã có được
sự ủng hộ của cha mẹ. Thy Dung thấy mình mạnh mẽ hẳn lên. Dùng sức quẹt
đi lệ trên khóe mắt. Thy Dung bắt đầu tỉ mỉ kể lại cho Thư Phàm nghe
nguyên nhân vì sao mình tìm được thông tin của tên Trác Phi Dương giả
danh kia.
Nghe con gái nói một hồi. Thư Phàm rơi vào suy tư. Một lúc sau, Thư Phàm xác nhận lại ý kiến của con gái:
_Con nói rằng khi bố con chuyển tiền vào tài khoản bên ngân hàng Thụy Sĩ cho kẻ bí ẩn kia, con đã kịp lần ra được manh mối ?
Thy Dung tự tin đáp:
_Vâng. Đúng thế. Ngay sau khi bố nhấn vào nút “Chuyền tiền” con đã xâm nhập được vào hệ thống máy tính của ngân hàng Thụy Sĩ.
Thư Phàm mở to mắt nhìn con gái. Mặc dù đã biết khả năng của con gái
không tầm thường. Nhưng khi chính tai mình nghe được, Thư Phàm vẫn có
cảm giác không dám tin.
Thư Phàm đành nén nhịn mong muốn được giáo huấn Thy Dung một trận. Bằng
cách tự nhắc nhở bản thân rằng mình rằng bây giờ không phải thời điểm
thích hợp để làm điều đó.
_Chính vì thế, con mới phát hiện ra tên Trác Phi Dương giả danh kia ?
_Vâng. Ban đầu, con cho rằng đó chính là Bác Phi Dương – Thy Dung cúi
thấp đầu, lí nhí nói tiếp – Con đã hiểu lầm bác ấy. Vừa tức giận vừa đau khổ vì bị phản bội, con đã tìm đến tận nhà bác ấy.
Thư Phàm lừ mắt. Cốc nhẹ vào đầu Thy Dung:
_Đấy ! Mẹ nói có sai đâu. Con vẫn còn trẻ con lắm. Khi làm bất cứ việc gì, con cũng phải suy xét cho kĩ chứ.
Thy Dung phụng phịu. Đưa tay gãi đầu.
Thư Phàm hỏi tiếp:
_Nếu con đã nghi ngờ là do Trác Phi Dương làm. Tại sao con không nói
ngay cho bố mẹ biết. Con lại tự tiện đến tìm anh ấy làm gì ? Có phải,
nếu con không lật lại hồ sơ của vụ án, con sẽ giấu bố mẹ đến cùng đúng
không ?
Thư Phàm dơ cao ngón tay. Chuẩn bị cốc thêm vào đầu Thy Dung.
Thy Dung thở dài, buồn bã đáp:
_Con xin lỗi mẹ. Mong mẹ đừng trách con. Bác Phi Dương là mối tình đầu
con, là mối tình khắc cốt ghi tâm. Con làm sao có thể tỏ ra vô tư như
không có chuyện gì và nói ngay cho bố mẹ biết được. Cảm giác bị người
mình tin tưởng và yêu thương phản bội đau đớn lắm. Con không muốn trải
qua cảm giác đó lần thứ hai.
Thy Dung vừa nói vừa rơi nước mắt.
Thư Phàm thương xót. Dùng khăn tay lau nước mắt cho con gái.
_Thôi con đừng nói đến chuyện này nữa. Hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.
_Vâng.
Thy Dung liền bước xuống giường. Lấy một cuộn giấy nháp. Thy Dung phỏng theo sơ đồ của tối hôm qua, vẽ lại cho Thư Phàm xem.
Thư Phàm là một người thông minh. Chỉ nghe con gái giải