
c dở
cười.
Hoàng Tuấn Kiệt không sợ những điều mà Thy Dung nói vì hắn là một người
sống ngay thẳng, chân thật, yêu vợ và thương con. Dù có đánh chết hắn,
hắn cũng tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với họ, hay thẹn với lương tâm.
Để làm vui lòng con gái, Hoàng Tuấn Kiệt đã chuyển sang dùng điện thoại
di động của Thy Dung. Từ đó, Thy Dung thường xuyên gửi những tin nhắn
hết sức dễ thương cho Hoàng Tuấn Kiệt. Những tin nhắn động viên và khích lệ hắn rất nhiều. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Thy Dung lại tỉ mỉ dạy Hoàng Tuấn Kiệt cách gửi tin nhắn bằng mật mã. Ban đầu, Hoàng Tuấn Kiệt tham gia với con chỉ để cho vui, và muốn cùng con gái làm một việc gì
đó. Nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, chính những giờ vui chơi giải trí ấy lại cứu mạng hắn, Hoài Thương và Trần Hoàng Anh.
Mắt Thư Phàm sáng lên. Thư Phàm kích động nói gần như hét:
_Mẹ nhớ ra rồi. Con đã tặng bố con một chiếc điện thoại di động có định
vị GPRS. Chính là chiếc điện thoại di động mà bố con dùng hơn một năm
nay.
Thy Dung gật đầu đáp:
_Mẹ nói đúng rồi. Con đã kết nối điện thoại của bố với máy tính xách tay của con. Bây giờ con chỉ cần con bật lại tín hiệu, chúng ta sẽ nhanh
chóng tìm được bố con ở đâu thôi.
Vũ Gia Minh càng lúc càng ngạc nhiên với khả năng của Thy Dung. Cô gái nhỏ này giỏi giang hơn hắn mong đợi.
Vũ Gia Minh chìa ngón cái, nhiệt liệt khen ngợi:
_Cháu giỏi lắm.
Thy Dung bẽn lẽn nở một nụ cười:
_Cảm ơn chú.
Thư Phàm đứng bật dậy. Ôm chầm lấy con gái.
_Cám ơn con, con gái. Nếu không có con, mẹ không biết làm gì cả. Cảm ơn con.
Thy Dung vòng tay ra sau lưng Thư Phàm. Ôm chặt lấy.
_Được rồi. Mẹ đừng nói cảm ơn con nữa. Mẹ khiến mũi con nở hoa đây này.
Ngay sau khi nghe Thy Dung nói có thể xác định được vị trí của Hoàng
Tuấn Kiệt. Vũ Gia Minh lập tức gọi điện cho vệ sĩ của mình. Hắn cần hơn
10 người đi theo hắn. Khu rừng cạnh gia lộ Long Châu rất rộng lớn, sợ
trong rừng có nguy hiểm rình rập. Hắn muốn càng nhiều đi theo bảo vệ
càng tốt. Hắn không muốn bất cứ ai trong gia đình xảy ra chuyện gì nữa.
Vì lo cho sức khỏe của Thy Dung, Thư Phàm không muốn cho Thy Dung đi cùng. Thư Phàm nhẹ giọng khuyên:
_ Thy Dung. Con ở nhà đi. Mẹ và chú Gia Minh đi tìm bố con là được rồi.
Thy Dung biết nói gì cũng vô ích. Có khi càng nói, càng khiến mẹ bắt ép
mình ở nhà bằng được. Chính vì nghĩ như thế, Thy Dung khôn ngoan thuận
theo mong muốn của Thư Phàm:
_Con biết, con đang bị ốm yếu thế này đi theo mẹ và chú Gia Minh chỉ
thêm vướng chân vướng cẳng. Nhưng mà nếu con không đi theo hai người, ai sẽ là người chỉ vị trí của bố cho mẹ và chú biết đây ?
Thy Dung nhún vai, giả bộ cực kì bất đắc dĩ. Chớp chớp mắt nhìn mẹ mình mấy cái.
Thư Phàm lừ mắt. Thừa hiểu đứa con gái tinh khôn và ranh ma này đang
toan tính gì trong đầu. Ngẫm lại, Thư Phàm thấy Thy Dung nói cũng đúng.
Trong gia đình ngoài Thy Dung ra, không ai giỏi máy vi tính cả. Nếu
không cho Thy Dung đi theo cùng, chẳng khác gì vừa đi tìm Hoàng Tuấn
Kiệt vừa mò mẫm như một người mù đi dò đường, mà tính mạng của Hoàng
Tuấn Kiệt đâu có thể đem ra đùa, nhanh chóng tìm được hắn và đưa được
Hoài Thương về nhà lúc nào thì càng hay lúc ấy.
Không còn cách nào khác. Thư Phàm đành phải nhượng bộ:
_Thôi được rồi. Mẹ sẽ cho con đi cùng. Nhưng con phải hứa là con sẽ
tuyệt đối nghe lời mẹ. Nếu không dù có phải mò mẫm đi tìm bố con và Hoài Thương, mẹ cũng không cho phép con đi.
Thy Dung vui mừng đến phát run. Nén kích động. Đầu gật như giã tỏi:
_Dạ. Con hứa, con sẽ tuyệt đối nghe lời mẹ. Mẹ chỉ con đi hướng Đông, con tuyệt đối sẽ không dám đi hướng Tây.
Thư Phàm bóp trán. Thật cực kì bất đắc dĩ và đau đầu vì đứa con gái
nghịch nghợm và tinh ranh này. Thư Phàm hy vọng khi vào trong rừng, Thy
Dung sẽ nghe lời mình, không chạy nhảy lung. Nếu không……Thư Phàm thở
dài, sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa.
Kế hoạch nhanh chóng được triển khai. Vũ Gia Minh lái xe đưa hai mẹ con
Thư Phàm đi. Phía sau họ là ba chiếc xe ô tô màu xám đen chở hơn 10
người vệ sĩ, được trang bị vũ khí. Đây là lần đâu tiên, Thy Dung được
nếm trải cảm giác sống trong một bộ phim hành động thực thụ.
Trên đường đi, Thy Dung mở máy tính xách tay. Xâm nhập vào hệ thống mạng toàn cầu, Thy Dung dễ dàng xác định được vị trí của Hoàng Tuấn Kiệt.
Thy Dung nôn nóng chỉ cho Thư Phàm xem:
_Mẹ xem này. Đây là vị trí của bố con. Con thấy bố con đang di chuyển về hướng Đông của khu rừng.
Thư Phàm tập trung nhìn vào màn hình máy vi tính.
_ Thy Dung. Con có thể tìm bản đồ của khu rừng đó không ?
_Dạ được. Mẹ chờ con một chút.
Thy Dung mở một trang wed. Đánh tên của khu rừng gần Long Châu. Ngay sau đó, màn hình máy vi tính hiện lên sơ đồ của khu rừng đó.
Thư Phàm là người giỏi địa lý, lại từng sinh sống trong rừng gần nửa
tháng, trải qua những ngày thập tử nhất sinh vì thế hiểu biết về rừng và phương hướng rất sâu sắc.
Thư Phàm chỉ vào một chấm nhỏ trên bản đồ.
_Hiện giờ bố con đang ở đây. Chắc là bố con đang đi tìm căn nhà tranh mà người đàn ông bí ẩn kia từng nhắc đến trong điện thoại.
_Mẹ tin ô