
ớc khi kịp suy xét lại vấn đề, đã khiến hắn suýt mất mạng. Nếu không được Trác Phi Tuyết cứu, có lẽ hắn đã trở
thành người thiên cổ rồi.
Những kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào và hạnh phúc bên vợ con tua chậm lại
trong trí nhớ của Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu hắn mà chết đi, Thư Phàm sẽ ra
sao. Cô ấy nhất định sẽ hận chết hắn, sẽ nguyền rủa và không tha thứ cho hắn. Cô ấy chẳng từng nói dù có xảy ra biến cố gì, hắn cũng phải sống
khỏe mạnh và an toàn trở về nhà còn gì ? Vì đã hứa với Thư Phàm, hắn
phải thực hiện bằng được. Hắn không muốn trở thành một kẻ thất hứa, một
kẻ không đáng tin cậy.
Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ đến Thư Phàm, lại nghĩ đến con gái – Thy Dung. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt. Không phải là
không có cách liên lạc được với gia đình.
Khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên. Hắn liền gửi cho Hoài Thương một dãy mã số ngắn. Dài độ khoảng gần năm dòng Word. Trước kia hai bố con
thường xuyên chơi trò đố chữ, chính Thy Dung đã dạy cho hắn hiểu những
mã số này có ý nghĩa là gì. Đây là kí hiệu riêng chỉ có hai bố con hắn
mới biết.
Hoàng Tuấn Kiệt mất gần hai phút mới gửi xong đoạn mã tin nhắn vào máy
di động cho Thy Dung. Tin rằng nhất định con gái biết hắn đang muốn nhắn gửi thông điệp gì.
Nhấn nút “send” trên màn hình. Hoàng Tuấn Kiệt đút điện thoại vào trong
túi quần. Hít một hơi thật sâu. Lấy hết can đảm và dũng khí. Hắn kiên
quyết bước xuống xe ô tô. Rảo bước trên con đường sỏi đá, không có một
bóng người, chỉ có bóng đêm đen đặc.
Trần Hoàng Anh tắt máy xe. Đứng cách Hoàng Tuấn Kiệt một đoạn khá xa. Hắn không dám tiếp cận gần Hoàng Tuấn Kiệt, vì sợ lộ.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt bỏ xe ô tô, quốc bộ trên đường. Trần Hoàng Anh cau
mày, không nghĩ ra được vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại làm như thế. Ngẫm
nghĩ lại một chút. Hắn suy đoán nhất định người đàn ông bí ẩn kia muốn
Hoàng Tuấn Kiệt làm thế.
Trần Hoàng Anh rơi vào mâu thuẫn. Hắn phân vân không biết có nên tiếp
tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt không, hay là nên đứng ở đây đợi ?
Càng nghĩ Trần Hoàng Anh càng không biết mình nên làm gì. Cuối cùng hắn
gạt hết bỏ mọi suy nghĩ phức tạp và rối rắm sang một bên. Hắn quyết định tiếp tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tự nhắc cho mình nhớ mục đích
ban đầu khi đuổi theo Hoàng Tuấn Kiệt đến tận đây là gì ? Do đó, hắn
không cho phép mình bỏ dở ngang chừng. Tự khinh bản thân mình hèn nhát,
sợ chết, nếu bỏ cuộc không dám theo đuổi đến cùng.
Nhờ vừa tự động viên khuyến khích mình, vừa nghiêm khắc tự răn đe bản
thân. Trần Hoàng Anh mạnh mẽ tiến lên phía trước. Bỏ lại chiếc xe mô tô
bên lề đường.
Hai người đàn ông một trước một sau, cùng có chung một tâm trạng và một cảm giác.
Bóng tối mỗi lúc một dày thêm. Sương xuống mỗi lúc một nhiều. Bộ quần áo mặc trên người, mái tóc ướt đẫm sương đêm. Hoàng Tuấn Kiệt và Trần
Hoàng Anh bước thấp bước cao trên đường. Cả hai không để ý đến cái lạnh, không để ý đến sương đêm, chỉ một lòng muốn tiến lên về phía trước, hồi hộp và nôn nóng muốn tìm được Hoài Thương.
Đếm nhịp bước chân của mình. Biết mình đã đi được 10 mét. Lẩm bẩm trong
miệng lời chỉ dẫn của người đàn ông lạ mặt nói trong điện thoại di
động, Hoàng Tuấn Kiệt liền rẽ trái.
Bóng dàng mờ tối của Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau một gốc cây khá to.
Không thấy Hoàng Tuấn Kiệt đâu. Trần Hoàng Anh giật mình. Hắn ngó
nghiêng xung quanh.Chỉ vì mô đất chết tiệt kia, hắn đã vô tình để Hoàng
Tuấn Kiệt biến mất khỏi tầm mắt.
Trần Hoàng Anh không dám chần chờ. Hắn rảo bước thật nhanh. Hắn xác định Hoàng Tuấn Kiệt đã rẽ vào một con đường nào đấy mà hắn không nhìn kịp.
“Hoàng Tuấn Kiệt đã rẽ phải hay rẽ trái ?” Trần Hoàng Anh đứng trên đường cái lớn. Thì thào tự hỏi chính mình.
“Lúc nãy, mình nhớ Hoàng Tuấn Kiệt đi về hướng bên trái. Như thế, nhất
định là chú ấy rẽ bên trái rồi.” Trần Hoàng Anh reo lên một tiếng nho
nhỏ vì trí thông minh của mình. Đôi mắt hắn sáng lên.
Trần Hoàng Anh nhanh chóng làm theo phán đoán của mình. Hắn rất sợ bị
Hoàng Tuấn Kiệt bỏ lại phía sau. Mục đích của hắn khi đi theo Hoàng Tuấn Kiệt là tìm được Hoài Thương. Nếu để mất dấu Hoàng Tuấn Kiệt, công sức
mà hắn bỏ ra sẽ trở thành công cốc.
Trong bóng đêm. Cây rừng trông khẳng khiu, chìa ra những nhánh cây giống như những cánh tay gầy guộc, trông như những cái xác đã bị ướp khô chỉ
còn trơ lại xương. Cây nọ nối tiếp cây kia, chẳng chịt không có một khe
hở. Trần Hoàng Anh đi lạc giữa rừng cây, bị bóng tối nuốt chửng. Bộ quần áo màu trắng của hắn nổi bật giữa không gian đêm tối.
Thỉnh thoảng trong rừng vang lên tiếng cành cây gãy. Tiếng côn trùng
kêu. Tiếng lá cây kêu xào xạc. Tiếng những con thú nhỏ chạy trên mặt
đất.
Đang đi, Trần Hoàng Anh giật mình kinh hãi khi bị một bóng đen nhảy chồm ra từ một gốc cây to. Bóng đen dơ cao thanh cũi gỗ trong tay, quát hỏi:
_Cậu là ai ? Đi theo tôi từ lúc nãy đến giờ nhằm mục đích gì ?
Nghe thấy giọng nói của Hoàng Tuấn Kiệt. Trần Hoàng Anh thở phào nhẹ
nhõm. Vừa bực mình vì bị dọa một cách vô cớ, vừa buồn cười khi nghĩ số
của mình thật xúi quẩy. Hắn bình tĩnh đáp:
_Là chá