Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329521

Bình chọn: 10.00/10/952 lượt.

c hắn. Kẻ thuê chúng ta muốn thế.

_Tao hiểu. Chúng ta chia nhau ra hành động đi.

Ba tên lập chưa tỏa ra xung quanh. Chúng lục tìm từng hốc cây và bụi rậm một.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đông cứng trong một hốc cây to, được che kín dưới

một bụi cây cỏ dại rậm rạp. Hai tay siết chặt. Cả người ướt đẫm mồ hôi.

Trái tim đập dồn dập trong lồng ngực. Hắn không sợ chết, chưa bao giờ

sợ. Hắn cố gắng duy trì mạng sống của mình vì những người thật lòng yêu

thương hắn, không muốn họ buồn khổ và khóc nhớ thương vì mình.

Một tên côn đồ tiến đến gần bụi rậm mà Hoàng Tuấn Kiệt đang trốn. Thần

kinh Hoàng Tuấn Kiệt căng thẳng. Tất cả các giác quan đều hoạt động hết

công xuất, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nếu bọn chúng tìm được hắn...... Hoàng Tuấn Kiệt khẽ nhếch mép. Đôi mắt

bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo. Cùng lắm thì, hắn sẽ quyết một trận sống mái với bọn chúng.

Bụi rậm lay động mạnh. Những nhánh cây cỏ dại rung rung. Ba tên côn đồ

đều tập trung ánh mắt nhìn vào bụi rậm. Chúng nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị sẵn sàng bổ một nhát dao, vụt một nhát côn vào kẻ ẩn núp bên

trong.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó. Khi ba tên cướp đứng bao vây

xung quanh bụi rậm. Dơ cao vũ khí trong tay lên cao.....Một con nhím,

mình đầy gai nhọn hoắt chậm chạp bò từ trong bụi rậm ra.

Bọn chúng căng mắt nhìn. Tức giận chửu thô tục:

_Mẹ kiếp ! Cứ tưởng là con chuột nhắt kia. Không ngờ lại là một con nhím.

Tên đi đầu tiên lấy lại bình tĩnh trước nhất:

_Thôi dẹp bỏ tức giận sang một bên đi. Nhanh chóng lo tìm thằng đó đi.

Nếu để cho nó chạy thoát, chúng ta không sống yên ổn với sếp đâu.

_Biết rồi – Hai tên còn lại bất mãn, cao giọng đối đáp trả lại.

Ba tên kéo nhau đi. Chúng tiếp tục tìm những gốc cây và bụi rậm khác.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần của bọn chúng. Thân thể cứng đờ của

Hoàng Tuấn Kiệt thả lỏng dần dần. Lúc nãy, hắn tưởng mình sắp bị bọn

chúng tặng cho một nhát dao và một nhát côn vào người. May mà, con nhím

kia đã vô tình cứu thoát hắn một mạng.

Hoàng Tuấn Kiệt không biết có phải là do hắn sống tốt, nên được ông Trời báo đáp không ?

Nghĩ đến đây, Hoàng Tuấn Kiệt không khỏi tự cười chế giễu bản thân mình. Hắn tạm thời thoát khỏi sự đuổi giết của bọn côn đồ. Còn Trần Hoàng Anh thì sao ? Thằng bé có chạy thoát không, hay là đã bị bọn chúng xử rồi ?

o-0-o

Trần Hoàng Anh không gặp may mắn được như Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn bị bọn

côn đồ đuổi theo sát gót. Chúng bám theo hắn như với hình với bóng, cách hắn không quá xa. Vì thế, hắn không có cơ hội dừng lại để thở, tìm chỗ

trốn cho mình. Thành ra, hắn chỉ còn biết dốc hết sức lực ra để chạy.

Trần Hoàng Anh chạy băng băng, chạy nhanh như điện xẹt. Cũng may, thường ngày hắn chăm chỉ tập luyện thể thao, rèn luyện võ nghệ. Nếu không, tối nay gặp phải hoàn cảnh một mất một còn này. Hắn sớm đã đi đời nhà ma

rồi.

Trần Hoàng Anh mất phương hướng. Trong bóng đêm, hướng nào cũng giống

như hướng nào. Cây rừng chi chít. Bóng tối dày đặc. Trần Hoàng Anh chỉ

còn biết chạy theo bản năng của mình. Không cần biết là hắn đang chạy

sâu thêm vào rừng, hay chạy ngược trở ra đường cái lớn. Vào lúc này, hắn chỉ có một mong ước duy nhất là chạy thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao

của ba tên đâm thuê chém mướn kia.

Càng chạy, Trần Hoàng Anh càng đi sâu thêm vào rừng. Do đó, trường hợp

thứ hai không hề xảy ra. Hắn không có chạy theo hướng ra đường cái lớn.

Bọn côn đồ có vẻ cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Bọn chúng phải lấy

hết sức bình sinh mới duy trì kịp được với tốc độ của Trần Hoàng Anh. Dù bọn chúng có là những kẻ sống trong máu tanh, giết người vô số. Chúng

cũng chỉ là những tên hư hỏng, ăn chơi trác tác. Mỗi lần có vụ đánh

nhau, hay phải giết người, chúng đều liều mạng mà đánh. Có lẽ vì thế,

chúng mới sống được cho đến ngày hôm nay. Người ta nói “Vua cũng phải

thua thằng cùn” , câu này cũng có đạo lý riêng của nó.

Trần Hoàng Anh nghe thấy có tiếng nước chảy. Hắn ngạc nhiên. Vừa chạy vừa chăm chú lắng nghe.

Đúng....đúng là có tiếng nước chảy. Tiếng nước chảy róc rách. Hình như đó là tiếng nước chảy của một con suối nào đó.

Phát hiện này khiến Trần Hoàng Anh đăm chiêu suy nghĩ. Hắn mặc dù không

nghe được cuộc nói chuyện điện thoại sau cùng của Hoàng Tuấn Kiệt và

người đàn ông lạ mặt. Nhưng hắn linh cảm chỉ cần chạy theo hướng có

tiếng nước chảy. Hắn sẽ tìm được Hoài Thương. Người đàn ông lạ mặt kia

không hoàn toàn lừa gạt Hoàng Tuấn Kiệt.

Tâm trạng Trần Hoàng Anh phấn chấn hẳn lên. Bước chân của hắn cũng

nhanh hơn. Hắn ước mình mọc thêm được một đôi cánh để bay ngay lập tức

đến chỗ của Hoài Thương.

Ba tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau. Chúng nhận thấy điều bất thường của Trần Hoàng Anh.

_Thằng bé kia biết được điều gì rồi sao ?

Tên chạy cuối cùng hỏi với theo tên chạy đằng trước.

_ Không biết. Mà mày hỏi làm chi cho mệt. Cứ bắt được nó, rồi hỏi nó sau, không phải là hơn sao ?

_Mày thừa biết gần bên cạnh dòng suối có một ngôi nhà tranh rồi còn gì ?

_Thế thì sao ? Tao chẳng quan tâm. Tao chỉ mong nhanh kết thúc vụ này, nhận nốt số tiền còn lạ


Old school Easter eggs.