
ho cậu sau. Nếu không, cậu cứ thế mà làm.
_Chủ tịch muốn đi đâu đó sao ? – Tuấn Nam quan tâm hỏi.
_Ừ. Tôi thấy hơi mệt, nên muốn đi đâu đó nghỉ ngơi một thời gian.
Tuấn Nam ngập ngừng muốn hỏi Trác Phi Dương có đưa Thy Dung đi cùng
không. Nhưng vì tôn trọng cuộc sống riêng tư của hắn, lại thôi.
_Vâng, tôi hiểu rồi. Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành hết tất cả mọi việc.
_Mọi việc nhờ cậu.
Trác Phi Dương cúp máy. Cuộc sống của hắn lại quay về con số không tròn
chĩnh. Cứ ngỡ tưởng rằng đã tìm được tình yêu của đời mình. Nhưng đến
cuối cùng, cô đơn vẫn hoàn cô đơn, vết thương trong lòng chưa lành sẹo
lại bị rách toạc thêm ra.
Vốn là một con người điềm tĩnh. Sống thiên về nội tâm. Mặc dù đau khổ
chất đầy, hắn cũng không bao giờ cho phép bản thân mình gục ngã, sống
buông thả, tìm quên trong men say. Hắn chưa bao giờ say. Mỗi lần uống
rượu, hắn chỉ uống một hoặc hai ly là dừng lại.
Đặt điện thoại trên mặt bàn gỗ, kê gần đầu giường. Tiến đến tủ quần áo.
Trác Phi Dương đang tính toán đến việc gấp một ít quần áo vào va ly,
mang ra đảo để thay đổi.
o-0-o
Thy Dung ngủ đến hơn ba giờ chiều mới dậy. Trong giấc ngủ, Thy Dung mơ
toàn thấy ác mộng. Những hình thù gớm ghiếc. Những cánh tay khẳng khiu,
gầy trơ xương. Những bộ mặt hung dữ. Những chiếc răng nanh nhọn hoắc.
Tất cả đều muốn đè bẹp tinh thần hoảng loạn và sợ hãi của Thy Dung. Thy
Dung không thể thở được. Mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Thy Dung khóc trong vô
thức. Ngay cả trong mơ cũng rơi lệ. Thy Dung mơ thấy Trác Phi Dương lạnh lùng, quay lưng bỏ đi, bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại, cũng
không nói một câu gì. Dường như đối với hắn, Thy Dung mãi mãi vẫn chỉ là một hình bóng mờ nhạt, không thể lưu lại một chút lưu luyến, dù là nhỏ
nhất.
Thy Dung vùng ngồi dậy. Nước mắt làm ướt đẫm chiếc gối bông. Thy Dung
run run chạm vào gò má nhợt nhạt, ẩm ướt nước mắt của mình. Nhìn giọt lệ trong vắt trên đầu ngón tay. Trái tim Thy Dung tan nát. Hiểu rằng từ
nay về sau, mình sẽ vĩnh viễn mất đi Trác Phi Dương.
Không còn chịu đựng hơn được nữa. Thy Dung bò gần đến chiếc bàn gỗ. Vớ
lấy chiếc điện thoại di động. Run run bấm số của Trác Phi Dương. Con số
ấy đã ăn sâu vào trong trí nhớ. Thy Dung có muốn quên, cũng không quên
được.
Thy Dung áp điện thoại vào tai. Nước mắt thấm ướt kẽ ngón tay. Ngồi chờ
đợi Trác Phi Dương bắt máy, mà dường như một thế kỷ đã trôi qua.
Tút…tút…tút….từng tiếng tút thật dài…. Trác Phi Dương đâu ? Tại sao hắn không chịu bắt máy ?
Lúc mang va ly hành lý rời khỏi nhà, Trác Phi Dương đã quên không mang
theo điện thoại di động. Khi Thy Dung gọi điện đến, chỉ có những âm
thanh tút…tút vang lên trong căn phòng ngủ, vắng bóng người. Như một hòn sỏi đi lạc, rơi “tõm” xuống hồ nước trong xanh.
Cuộc gọi thứ nhất kết thúc. Rồi đến cuộc gọi thứ hai. Cuộc gọi thứ ba.
Cứ như thế…Thy Dung liên tục gọi cho Trác Phi Dương hơn 10 cuộc gọi.
Nhưng không có lần nào, Trác Phi Dương chịu bắt máy.
Thy Dung ôm mặt khóc nức nở. Ngã vật xuống giường.
_Hắn đã ghét mình rồi. Hắn không còn cần đến mình nữa.
_ Ôi ! Tình yêu ! – Thy Dung đau đớn kêu lên - Tình là gì ? Tại sao mình lại đau khổ và tuyệt vọng thế này ?
Thy Dung khóc rấm rứt. Khóc đến khản đặc cả giọng. Thân hình gầy yếu
không ngừng run rẩy. Thy Dung đã quá tuyệt vọng. Tuyệt vọng đến nỗi muốn tìm đến cái chết để quên hết tất cả.
Chiều tối, sau khi tắm rửa, ăn một chút thức ăn cho ấm bụng. Thy Dung nói dối là muốn đi dạo bộ cho khuây khỏa. Ban đầu, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt
không đồng ý để cho Thy Dung đi. Nhưng thấy Thy Dung nài nỉ mãi. Cuối
cùng cả hai phải gật đầu để cho Thy Dung đi ra ngoài, với điều kiện
không được đi đâu quá xa và phải đi dưới sự bảo vệ của một vệ sĩ.
Thy Dung mặc dù bất mãn, không thích bị người khác giám sát cuộc sống
của mình. Nhưng vì thực sự có việc cần phải đi ngoài, cũng hiểu lý do vì sao bố mẹ phải làm thế. Thy Dung đã chấp nhận yêu cầu này của họ.
Người vệ sĩ được cử đi theo bảo vệ Thy Dung là một người đàn ông hơn 20 tuổi, vóc dáng cao lớn, toàn thân mặc đồ đen. Đã quá quen thuộc với
cuộc sống bấp bênh, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Thy Dung im lặng
đi bên cạnh anh ta.
Vừa đi Thy Dung vừa tính toán, nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của anh
ta. Nếu để anh ta lẽo đẽo đi theo cùng, Thy Dung sẽ khó bề mà thực hiện
được kế hoạch của mình.
Thoáng thấy bóng dáng của Trần Hoàng Anh trên vỉa hè cạnh nhà. Một tia sáng lóe lên trong đầu óc thông minh của Thy Dung.
Thy Dung nhẹ giọng bảo anh vệ sĩ:
_Anh có thể đi gọi cho tôi một chiếc xe tắc xi được chứ ? Tôi muốn đi tắc xi.
Anh vệ sĩ gật đầu, đáp:
_Được. Cô chờ tôi một chút.
Nói xong, anh ta tiến ra lòng đường, dơ cánh tay, vẫy gọi xe tắc xi.
Tận dụng cơ hội có một không hai. Thy Dung nhanh chân chạy lại gần Trần Hoàng Anh.
_Mau chở tôi đi – Thy Dung hối thúc Trần Hoàng Anh.
Trần Hoàng Anh đưa mũ bảo hiểm cho Thy Dung. Gạt chân chống xe. Nổ máy. Phóng vọt đi trong vòng chưa đầy 20 giây.
Lúc anh vệ sĩ chạy tới nơi, cũng là lúc chiếc xe mô tô phân khối lớn hòa và