
o dòng người đông đúc trên đường.
Thy Dung không kịp đội mũ bảo hiểm. Trần Hoàng Anh đã phóng vụt xe đi.
Thành ra vẫn cầm trên tay. Nếu Thy Dung không phải là một cô gái giỏi
võ, có tinh thần cứng rắn, sợ rằng đã sớm ngã lộn vó xuống đất và khóc
thét vì tốc độ phóng xe như tên lửa của Trần Hoàng Anh.
_Anh có biết là anh đang chở một cô gái bị thương ở cánh tay phải không
hả ? – Thy Dung hét to, cố át đi tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Trần Hoàng Anh không mấy quan tâm đến vấn đề đó. Hắn bình thản trả lời:
_Cô cũng đâu phải là con gái.
_Đi xe chậm lại. Nếu không, anh đừng trách tôi ra tay độc ác.
Trần Hoàng Anh giảm tốc độ. Hắn giảm tốc độ không phải sợ bị Thy Dung đánh. Hắn là đang nghĩ đến cánh tay đau của Thy Dung.
Thy Dung cũng hiểu điều ấy, nên không chấp nhặt hắn.
_Chúng ta đi đâu đây ?
_Tôi tưởng cô biết, chúng ta đang đi đâu ? – Trần Hoàng Anh hỏi vặn lại Thy Dung.
Thy Dung cười nhạt:
_Bây giờ tôi mới thấy hâm mộ con bé Hoài Thương. Không hiểu trong thời
gian hai người hẹn hò, con bé đã bị anh hành hạ thảm hại thế nào.
Nghe Thy Dung nhắc đến Hoài Thương. Trần Hoàng Anh nổi cáu:
_Cô im miệng đi. Đừng bao giờ chọc ngoáy đến nỗi đau trong lòng tôi nữa. Nếu không chính tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô đi bộ về nhà.
_Anh đừng nổi nóng. Tôi chỉ cố kiếm chủ đề để nói chuyện với anh thôi.
Ngoài chủ đề về con bé Hoài Thương ra. Tôi không thấy có bất cứ điều gì
để trao đổi với anh cả.
Trần Hoàng Anh im lặng. Khuôn mặt đăm chiêu. Bộ dạng buồn bã, không vui.
Thy Dung có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi và buồn chán của hắn.
_Tôi xin lỗi. Nếu tôi có vô tình nhắc đến nỗi đau trong lòng anh. Tôi
rất mừng cho em gái tôi. Tôi mong khi tìm được con bé, đưa được nó bình
an trở về nhà. Anh sẽ đối xử thật tốt và yêu nó thật lòng.
_Cô không nhắc nhở tôi. Tôi cũng sẽ yêu cô ấy bằng tất cả tình yêu và
trái tim mình. Lúc đầu khi mới gặp cô ấy, tôi không nhận ra tình cảm
thật trong lòng mình. Khi biết cô ấy bị bắt cóc, tôi mới thực sự hiểu rõ được tình cảm trong lòng mình.
Thy Dung rơi lệ. Từng giọt từng giọt theo gió bay đi. Thy Dung đã biết
ai là chủ nhân của số tài khoản mà gia đình vừa mới chuyển một số tiền
lớn vào đó. Biết được người đó là ai, Thy Dung chưa kịp nở một nụ cười
vui mừng và chiến thắng, đã đau đớn đến thắt ruột gan, trái tim đang nhỏ những giọt máu màu hồng tươi. Tình yêu của Thy Dung bị vắt khô kiệt như một quả cam không còn nước, bị héo rũ như một bông hoa bị phơi nắng quá lâu.
Thy Dung đã đánh mất tất cả. Thy Dung không còn dám tin tưởng bất cứ một ai nữa. Ngay cả chính bản thân mình, Thy Dung cũng nghi ngờ và không
tin tưởng. Mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi niềm tin vào con người, cũng có nghĩa là đã không còn gì nữa.
Thy Dung rất muốn hận người đó, căm ghét người đó thật nhiều. Muốn trả
thù người đó đã phá tan nát gia đình của mình. Nhưng tình yêu mà Thy
Dung dành cho người đó lớn hơn lòng hận thù. Nói một cách khác, Thy Dung không bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ hận thù người ấy, mà chỉ có yêu và yêu thôi.
Thy Dung đã tự trách và dằn vặt chính mình rất nhiều. Tự trách mình ngu
ngốc và dại khờ, khi mù quáng chạy theo một mối tình tuyệt vọng, không
có tương lai.
_ Hoàng Thy Dung. Cô đang nghĩ gì thế ?
Thy Dung giật mình. Vội thu hồi lại dòng suy nghĩ đi hoang của mình.
_ Không nghĩ gì cả. Còn anh ?
_Mấy ngày gần đây. Tôi đã đi thám thính khắp nơi. Nhưng vẫn thu được một thông tin hữu ích nào cả.
_Anh đừng vội nản chí. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra được manh mối có liên quan đến tên bắt cóc kia thôi.
Cả người Thy Dung đều co giật. Từng cơn địa chấn nhỏ xuất phát từ tim,
dần lan đến toàn thân. Thy Dung biết nói dối là không tốt. Che giấu cho
tên bắt cóc kia lại càng không nên. Thy Dung nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ rơi. Bóng qua trong quá khứ càng lúc càng nặng thêm.
Thy Dung đang cầu xin người thân trong nhà. Cầu xin Hoài Thương. Cầu xin Trần Hoàng Anh hãy hiểu cho nỗi khổ của mình. Thy Dung tự hứa với bản
thân mình rằng sẽ không để cho chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Thy Dung sẽ cố gắng kết thúc tất cả. Chỉ là….xin hãy cho Thy Dung thêm một chút
thời gian. Thy Dung còn có nhiều điểm nghi vấn cần làm sảng tỏ, trước
khi kết luật người ấy có đúng là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả vụ này không ? Thy Dung không làm sao mà tin được. Một con người chí lý chí tình.
Thấu hiểu đạo lý. Sống mẫu mực như thế lại rắp tâm hại gia đình mình.
_ Trần Hoàng Anh. Cho tôi xuống đây.
Đang đi. Trần Hoàng Anh đột ngột dừng xe lại. Bánh xe ma sát mạnh xuống
lòng đường, tạo ra những tia lửa điện và âm thanh “két” nghe chói tai.
Thy Dung đổ rạp người về phía trước. Bị động chạm mạnh vào vết thương
trên vai phải. Thy Dung đau đớn kêu lên một tiếng. Trán lấm tấm mồ hôi.
_ Hoàng Thy Dung. Cô muốn chết đúng không ? – Trần Hoàng Anh nổi cáu, quay lại quát Thy Dung.
Thy Dung run run trèo xuống xe mô tô. Bực mình đối đáp lại:
_Có anh muốn chết thì có. Tôi tưởng anh là một tay đua siêu hạng. Không
ngờ chỉ có một câu nói bất ngờ của tôi, cũng khiến anh luống cuố