
n muốn có được thứ gì đó.
Nhưng ….. Bách Khải Văn thở dài, liếc mắt nhìn Thy Dung đang ngồi trầm
tư bên cạnh, Thy Dung đâu có giống những cô gái khác. Xem ra để có được
Thy Dung, hắn sẽ phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Bách Khải Văn không vội đi bài bạc, mấy ngày liền chỉ chăm chăm đưa Thy Dung đi du ngoạn, vào sở thú, đi tiệm xe cổ, chơi Metro-Gold tìm cảm giác mạnh, bắt Thy Dung chơi vài trò tốc độ cao, khiến Thy Dung sợ tới mức oa oa kêu thảm thiết.
Đến hôm nay Thy Dung mới biết, mình rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị đau sẽ khóc, bị dọa sẽ sợ.
Trước khi đến đây Thy Dung còn nghĩ Las Vegas chỉ có sòng bạc mà
thôi. Hiện tại bắt đầu hoài nghi nơi này kỳ thật có phải là một
cái đại công viên giải trí hay không, Thy Dung vô cùng cao hứng khi chụp được một đống ảnh làm tư liệu, cảm thấy mỹ mãn, còn thấy
một đám người chơi trò cướp biển trong khách sạn Treasure lsland.
Bách Khải Văn vẫn không dẫn Thy Dung đi sòng bạc, Thy Dung vốn sợ mất
tiền, cầu còn không được, lần này du lịch đi chơi đã đủ tận hứng, không có gì tiếc nuối, không đánh bạc càng tốt.
Ngày cuối cùng của lịch trình, Bách Khải Văn gọi điện thoại cho
tổng đài trả phòng,Thy Dung liền bắt đầu cố gắng thu dọn hành lý. Một lát sau, lễ tân gõ cửa, thái độ nho nhã lễ độ, Thy Dung đứng tút
về phía tận cuối của góc phòng nên không nghe được anh ta đang nói gì.
Bách Khải Văn cười, tiếp nhận đồ vật đối phương đưa tới, sau đó đưa cho Thy Dung.
“Vì sao lại đưa tiền cho chúng ta ?” Thy Dung vốn đã cảm thấy nơi
này vui chơi quá tốt rồi, nào biết còn được tặng không tiền.
“Bởi vì chúng ta đến đây vài ngày cũng chưa đi casino “ Bách Khải Văn
cười đầy ẩn ý: “Chúng ta không đánh bạc thì họ thất thu. Cho nên
tặng tiền để chúng ta đánh bạc, cũng là mồi nhử chúng ta thôi.”
Thy Dung nhanh chóng kết luận: “Chúng ta không cần mắc câu, đổi thành tiền mặt mang về đi.”
Bách Khải Văn nhéo mũi Thy Dung: "Đừng choáng váng, anh vốn muốn mang em đi casino rồi, chần chờ chẳng qua là giúp em kiếm chút tiền vốn. Thế nào, em hiện tại có một trăm khối bạch kiểm, có nguyện ý đi thử một chút không ?”
Thy Dung suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn giữ vững thái độ kiên
định, không muốn chơi bài bạc của mình: “Vẫn là không cần, mất nhiều
mất ít đều là mất, quá lãng phí, tiết kiệm một chút cũng tốt.”
Bách Khải Văn bật cười: “Được rồi, em tiết kiệm quá đó. Chúng ta chỉ chơi cho vui thôi, thấy thua thì đứng lên không chơi nữa. Đã sang đến
tận đây mà không chơi đánh bạc thì hơi đáng tiếc.”
**********
Sòng bạc ở ngay dưới lầu, rất là tiện lợi, mấy hôm trước đi qua nghe đinh đinh đang đang, chỉ cảm thấy ồn, hôm nay vào trong thấy máy móc xoay tròn nặng nề cùng tiếng tiền xu rơi xuống, mới đột nhiên có chút
khẩn trương.
Thời gian ở đây rất mơ hồ, bên ngoài đêm đã về khuya, trong này lại sáng đèn lộng lẫy, huyên náo sáng lạn.
Bách Khải Văn đổi xèng, liền kéo Thy Dung đến trước bàn Black Jack: “Em muốn chơi không ?”
Thy Dung cầm tiền tặng của mình trong tay, liên tục lắc đầu. Để ý Bách Khải Văn đổi nhiều tiền như vậy, vạn nhất thua thảm, mình tốt
xấu cũng có thể dùng một trăm đôla này hỗ trợ cho Bách Khải Văn một
ít.
"Không cần lo lắng, em cứ chơi đi, thắng tính cho em, thua anh chịu, thế nào?"
Thy Dung vẫn lắc đầu. Tiền của mình hay của Bách Khải Văn đều không thể lãng phí.
Bách Khải Văn lại cười, xoa mặt Thy Dung: “Em không chơi cũng không sao, đứng đây chờ anh là được rồi.”
Vừa nói chuyện vừa đưa xèng cho nhà cái, Bách Khải Văn nhanh chóng ngồi vào vị trí, tư thái thoải mái.
Mấy ván vừa rồi, có thắng có thua, đại khái người chơi và nhà
cái đang ở thế cân bằng, chỉ tiếc thắng được lúc đầu về sau
lại toàn thua. Thy Dung đứng bên cạnh nhìn vào, toát cả mồ hôi
lạnh, toàn thân tự động phát run.
Thy Dung thấy đánh bạc cũng giống như cá cược vận may của chính mình. Có rất nhiều người vào đây đều mong muốn có thể đánh đổi được số phận
nghèo khó của mình, muốn một bước lên mây. Nhưng…
Thy Dung nhìn khắp một lượt, thấy người người đánh bạc, hết chơi bài,
chơi xúc xắc, chơi ném đĩa….. Thy Dung lắc đầu thở dài, chỉ tin vào sức
lao động của mình, không bao giờ ngu ngốc đi tin vào vận cờ bạc đỏ đen.
Bách Khải Văn lại cược một phen, mất thêm chút tiền, liền đứng dậy.
Thy Dung thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kết thúc được thời gian chờ đợi chẳng khác gì cực hình tra tấn.
“Thấy anh thua, em cao hứng lắm sao ?” Bách Khải Văn nheo mắt nhìn Thy
Dung, không hiểu trong đầu dã miêu nghĩ gì nữa. Bình thường khi thấy bạn bè hoặc người thân của mình thua bạc, có ai lại cao hứng tươi cười như
Thy Dung ?
“Biết thua mà dừng lại là tốt. Em không muốn anh lậm quá vào cờ bạc đỏ
đen. Chúng ta vẫn là nên đi thôi.” Thy Dung khoác tay Bách Khải Văn,
giục hắn mau mau rời khỏi casino.
“Bình tĩnh nào, để anh giới thiệu cho em một trò chơi khác. Trò ch