
ạo dựng một mối quan hệ lâu dài.
Bách Khải Văn trèo lên giường, đặt khay thức ăn trên một chiếc bàn gỗ đế thấp.
Hắn gắp thức ăn vào bát cho Thy Dung, đưa dĩa cho Thy Dung, cười ngọt
ngào nói: “Em ăn đi, anh đã sai nhờ đầu bếp nấu toàn những món mà em
thích, hy vọng là phù hợp với khẩu vị của em.”
Thy Dung run run nhận lấy chiếc dĩa trong tay Bách Khải Văn, khi hai đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay hắn, Thy Dung thấy có một dòng điện đang
chạy dọc khắp cơ thể. Lần đầu tiên trong đời, Thy Dung cảm động muốn
khóc. Được Bách Khải Văn hết mực chiều chuộng và chăm sóc nhiều như thế
này, nếu không có một chút rung động dù chỉ là một chút xíu là nói dối.
Nếu Thy Dung giống như những cô gái bình thường khác, sợ rằng đã nhảy
chồm lên bá cổ và hôn vào môi hắn để tỏ lòng biết ơn rồi.
Bách Khải Văn yêu thương véo nhẹ vào mũi Thy Dung: “Ăn đi nhóc, thức ăn sắp nguội hết cả rồi.”
Thy Dung cụp mắt, nhìn mấy đĩa thức ăn được trình bày một cách đẹp mắt
và trông thơm ngon trên bàn. Dù vẫn chưa ăn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng
qua cũng đã đủ biết thức ăn này có bao nhiêu mĩ vị. Là hắn đặc biệt sai người chuẩn bị cho mình sao ?
Khóe môi Thy Dung không khỏi cong lên, nở một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt trong veo như hồ thu bừng sáng, dùng đũa gắp miếng chả cá trong bát mà
Bách Khải Văn vừa mới gắp cho mình.
Thy Dung tao nhã cắn nhẹ vào phần mềm của miếng chả cá, khẽ khàng nhai,
cử chỉ nhịp nhàng và uyển chuyển, có sức mê hoặc và quyến rũ đến nỗi
Bách Khải Văn ngây ngốc nhìn, nhìn đến quên cả ăn.
“Ngon lắm.” Thy Dung cười nói, tự tay gắp cho mình một miếng chả cá khác.
Bách Khải Văn chột dạ, lúng túng vội thu hồi ánh mắt khi bị Thy Dung bắt gặp hắn đang nhìn mình như một thằng ngố. Hắn chưa giờ thấy bối rối như thế này cả, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn độc chiếm bất cứ cô gái nào,
nhưng nay hắn đã có rồi.
Xuống đến sân bay, việc đầu tiên mà Thy Dung làm là gọi điện về nhà xin phép
bố mẹ cho phép mình đi du lịch, mặc dù biết kiểu tiền trảm hậu tấu này
sẽ khiến bố mẹ nổi giận và trách mắng mình, nhưng Thy Dung cam tâm tình
nguyện bị mắng, còn hơn khiến bố mẹ lo lắng không biết mình đang ở đâu.
Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt có trách mắng Thy Dung, nhưng không nặng lời chỉ trích, họ dặn dò Thy Dung phải cẩn thận, thường xuyên gọi điện về
nhà. Tính cách của Thy Dung khác hoàn toàn với tính cách của Hoài
Thương, họ phải chấp nhận có một đứa con gái có tính cách giống hệt một
đứa con trai, thường xuyên dấn thân vào nguy hiểm, hay trốn nhà đi chơi
vào buổi tối, thậm chí còn thỉnh thoảng biến mất mấy ngày không có tin
tức. Làm cha làm mẹ như họ nhiều khi cảm thấy thật thất bại, hình như họ không thể dưỡng dục ra được hai đứa con gái bình thường như những tiểu
thư của những gia đình giàu có khác.
Tuy nhiên họ rất có lòng tin vào Thy Dung và Hoài Thương, tin rằng hai
đứa sẽ biết cân nhắc nên làm gì và không nên làm gì. Nếu chúng gặp nguy
hiểm, hay bị ai đó bắt nạt, dù chúng giấu diếm không chịu nói, Hoàng
Tuấn Kiệt và Thư Phàm cũng biết để mà ứng cứu kịp thời.
Thy Dung không hỏi Bách Khải Văn bay sang Las Vegas để làm gì, dù sao
hai người cũng không thân đến mức phải biết hết tất cả các bí mật của
nhau. Mặc dù Thy Dung rất muốn làm điều đó, nhưng cũng tự hiểu làm gì
cũng phải có giới hạn, không nên đi quá đà, hơn nữa Thy Dung chỉ thích
những chuyện có tính chất mạo hiểm, những chuyện tầm thường không gây
được hứng thú của Thy Dung.
Cuối cùng không sợ phiền toái, hai người không quản ngàn dặm kéo nhau tới Las Vegas.
Thy Dung một chân chạm đất, đã có cảm giác hưng phấn mãnh liệt. Trên sa mạc khô cằn có thể mọc lên một thành phố xa hoa lộng
lẫy như thế này, thật không biết phải tốn bao hiêu công sức cùng tiền của mới xây dựng được.
Suốt dọc đường, kiến trúc nhà cửa rất đa dạng, từ cổ chí
kim, Đông Tây kết hợp, từ Ai Cập đến La Mã cổ đại, cái gì cũng có, Thy Dung tròn mắt ngắm nghía không hết kinh ngạc. Tượng Nhân Sư
cao lớn dị thường, so với nguyên bản có khi còn lớn hơn, tượng
Nữ thần Tự do mô phỏng bức tượng ở thành phố New York, thậm chí còn có cả núi lửa, khiến Thy Dung có chút mất phương hướng,
không rõ rốt cuộc mình đang ở phương nào.
Bách Khải Văn hiển nhiên là một người trải nghiệm, rất thuần thục,
nhận phòng khách sạn xong, đêm đó liền dẫn Thy Dung đi xem ảo
thuật.
Ngôn ngữ không thông cũng không gặp chướng ngại gì, Thy Dung xem biểu diễn mà mắt chữ A mồm chữ O không khép lại được.
Ngồi dưới khán phòng, Bách Khải Văn quay sang nhìn Thy Dung, cười hỏi: “Vui không ?”
Thy Dung tươi cười, gật đầu đáp: “Vui.”
Trên trần nhà có những trục đèn, có hơn năm chân nến dùng để chiếu sáng. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo phát ra từ những ngọn nến đang cháy xèo xèo, kết
hợp với thứ âm thanh dồn dập trên sân khấu, làn khói xanh ma quái do
hiệu ứng đặc biệt tạo ra, Thy Dung có cảm giác mình đang lạc vào một bữa tiệc hóa trang vào ngày lễ hội Halloween.
Ảo thuật gia trong trang phục áo choàng đen như một kĩ