
ình. Chấp nhận để Mạch
Phi chuộc tức là hắn trở thành tướng công của nàng, đời này kiếp này chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Thế còn mối lương duyên giữa nàng và Vũ Phàm thì sao?
Thấy Dạ Nguyệt vẫn còn bần thần chưa quyết, Mạch Phi cũng không
dám thúc giục, vội bảo nàng mời hắn một tách trà. Sau đó lòng đầy nhã ý, hắn rút nghiêng mực tự đề tặng nàng một bài thơ, nàng nhận lấy mà tâm
rối như tơ vò.
…
Sáng sớm, Dạ Nguyệt vừa tiễn Mạch Phi ra cửa quay lại đã đụng ngay vào người Vũ Phàm. Y có vẻ đã đứng đó chờ nàng từ lúc nào, nắm vội tay
kéo nàng ra bờ sông gần đó.
-Vũ Phàm, có việc gì thì huynh nói đi, làm muội đau đó
Dạ Nguyệt vùng vẫy một lúc, Vũ Phàm mới chịu buông nàng ra. Y cầm
trong tay nửa mảnh phỉ thúy, khoác tay ra hiệu cho nàng quỳ xuống.
-Vũ Phàm, muội vẫn chưa hiểu –Dạ Nguyệt ngây người hỏi.
-Hôm qua muội đã là người của ta. Ta phải có trách nhiệm với muội –Y nói – Tuy ta không thể đường đường chính chính cưới muội
làm vợ, nhưng trong thâm tâm ta, muội từ lâu đã là thê tử của Diệp Vũ
Phàm này rồi.
Nghe những lời đó, Dạ Nguyệt cảm động đến không nói nên lời. Vũ Phàm chìa nửa mảnh ngọc ra làm tin, giơ tay lên trời thề nguyện
-Giữa thanh thiên bạch nhật, ta, Diệp Vũ Phàm từ nay
trịnh trọng thề nguyện, chính thức lấy Dạ Nguyệt làm vợ. Từ nay sẽ một
lòng bảo ban muội ấy, chăm sóc muội ấy, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu trái lời nguyện thịt nát xương tan.
Vũ Phàm đã nói xong cúi lạy 3 lạy, nhưng Dạ Nguyệt vẫn chỉ biết
trơ mắt ra nhìn y. Nàng biết gã nam nhi trước mặt kia sẽ là người đàn
ông duy nhất của đời nàng. Vì hắn, đừng nói là thịt nát xương tan, cho
dù là lên núi đao xuống chảo lửa nàng cũng không từ nan.
Nhưng nàng không hay biết rằng, suy nghĩ của riêng nàng lúc đó,
chẳng mấy chốc đã trở thành lời thề nguyện, ảnh hưởng tới toàn cuộc đời nàng sau này.
Bái lạy xong, Vũ Phàm đứng dậy, kéo nàng vào lòng. Giọng y nhẹ nhàng như hơi thở:
-Dạ Nguyệt. Tuy bây giờ ta không có gì để cho nàng,
nhưng sau này, đợi đến ngày ta tái dựng Diệp gia, ta nhất định sẽ cho
nàng một cuộc sống hạnh phúc.
Dạ Nguyệt nép vào ngực y, mỉm cười mãn nguyện.
Bên bờ hồ, sóng nước xao động, có hai mái đầu tựa vào nhau, tưởng như mãi mãi cũng không thể tách rời…
…
-Mạch công tử, thứ lỗi Dạ Nguyệt ngu muội, không thể đi
theo Mạch công tử. Hy vọng người sẽ tìm được một cô nương xứng đáng để
người bảo bọc hơn ta.
Khi nhận được mảnh giấy đó từ Tiểu Nhu, Mạch Phi nghiến chặt răng, tâm trí rã rời song lại không thể thốt ra lời nào.
Dạ Nguyệt đứng trên lầu cao, lẳng lặng nhìn chiếc bóng cô tịch của Mạch Phi rời khỏi, trái tim nàng quả có chút xao xuyến, nhưng lại tuyệt đối không hối hận.
Nhiều năm sau này nghĩ lại quyết định đó của mình, Dạ Nguyệt mới
nhận ra là sai lầm. Chỉ là vào khoảng khắc đó, nàng vẫn còn đang mải mê
sống trong ái tình, không hề biết rằng vật đổi sao dời, mọi chuyện không theo ý mình, cho dù có cầu khẩn cũng chẳng được.
Mạch Phi rời khỏi, thế độc quyền lâu nay hắn dành cho Dạ Nguyệt
cũng vì thế vỡ tan. Lại là những cuộc đấu giá đầy mùi tiền nối tiếp
nhau, tất cả chỉ để có được một đêm phong hoa tuyết nguyệt cùng nàng.
Kẻ đầu tiên có được vinh dự đó là một gã phú hộ ở tỉnh bên. Gã độ
hơn 30, dáng người vạm vỡ đến hơn thước chín. Vừa nhìn thấy gã, nàng đã
hoảng hốt định chạy trốn theo bản năng. Gã cười hề hề, càng cho rằng
nàng đang giả vờ, điên cuồng xấn tới, chẳng mấy khó khăn để giữ chặt lấy nàng.
Lúc thân hình thô kệch của gã đổ ập lên nàng như một bao thịt tải
trọng trăm cân, nàng chỉ có thể im lặng. Đôi tay nàng bấu chặt tấm màn
đến ứa máu, nước mắt chảy ngược vào trong.
Mọi thứ giống như một cơn ác mộng không hồi kết, mỗi đêm đều lặp
lại. Tất cả tủi nhục đau đớn, nàng âm thầm chịu đựng, không hé răng với
ai lấy nửa lời.
Nàng sợ, nếu như nàng nói ra, sẽ có kẻ khác vì nàng mà đau lòng
hơn gấp bội. Nàng sợ kẻ đó sẽ vì nàng mà làm chuyện dại dột. Vì kẻ đó,
nàng sẽ cố nhẫn nhịn.
Chỉ là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Sáng tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại tan biến thôi.
Nhưng nàng nào biết rằng, cho dù nàng im lặng đến mức nào, thì nỗi đau của nàng, y vẫn có thể nhìn thấy được.
Vũ Phàm y đã hứa đời này kiếp này sẽ chăm lo cho nàng, đến cuối
cùng lại khiến nàng ra nông nỗi này. Y chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn
nàng, cũng không đủ tư cách để nổi giận.
Y cũng như nàng, chỉ có thể lẳng lặng ôm nỗi đau đó vào lòng.
Đau thương rồi cũng sẽ qua, nhưng mùa xuân của Dạ Nguyệt không biết bao giờ mới có thể trở lại.
…
Tháng năm cứ lặng lẽ trôi. Mối quan hệ của Dạ Nguyệt và Vũ Phàm
dần gần như đã được mọi người mặc nhiên thừa nhận. Vấn mama biết chuyện, thình thoảng có khuyên bảo Dạ Nguyệt vài câu, nhưng nhìn thái độ cứng
rắn của nàng, cộng thêm việc nàng đang là nhất đại hoa đán kiếm cơm cho
cả tửu lầu, thế nên bà cũng đành nhường nhịn. Tưởng đâ