
ày thật bất công, giàu nghèo vĩnh viễn không
cân bằng.
Khi ba nồi cháo bốc mùi thơm bốn phía được bưng lên
mặt bàn, hai mươi đĩa ăn sáng khai vị được mang lên bàn, hai mươi mấy cái sọt
bánh bao mỹ vị đưa đến trước mặt bọn họ thì tất cả bọn họ nước miếng chảy ròng.
Cho dù có người lấy vị trí hoàng đế để đổi vị trí nhỏ nhoi lúc này trong phòng
ăn, chỉ sợ không có người chịu đổi.
A, bọn họ là đàn ông Lam gia hạnh phúc.
Dân tộc Trung Hoa không hổ là dân tộc ăn uống, đồ ăn
Trung Hoa ngon miệng nhất trên thế giới, văn hóa ẩm thật mấy ngàn năm làm cho
người ngoại quốc theo không kịp.
Vừa ăn bánh bao, Lam Vũ Đường vừa mừng thầm. A, về sau
anh có thời gian cả cuộc đời có thể ăn thức ăn như vậy, mà bọn họ chỉ có thể
hâm mộ. Thích!
“Đừng nghĩ.” Cơ hồ đồng thời, có ít nhất mười người
cùng nhau rống Lam Vũ Đường. Bọn họ đều thấy khóe miệng anh hơi hơi giơ lên
cười, cũng biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
“Vì sao?” Anh lãnh đạm liếc mắt một cái, hỏi được
không mấy nghiêm túc. Bọn họ có quyền gì, một đám đàn ông không làm rõ trạng
huống, tại sao anh lại có thể có anh em như vậy nhỉ, thật đáng sỉ nhục.
“Thứ tốt nhất định phải chia xẻ cho mọi người.” Anh
đừng nghĩ độc chiếm.
“Tương lai cô ấy là vợ của tôi, mà không phải đầu bếp
nữ của các ngươi.” Anh rốt cục hiểu được vì sao Bộ Vũ vẫn dấu kín tài nấu nướng
của mình, bởi vì một khi bị người phát hiện trù nghệ tinh xảo của mình, phiền
toái sẽ cuồn cuộn không dứt mà tìm đến. Mà vợ anh cưới về để yêu, không phải
cưới đến phục vụ dạ dày bọn họ, muốn ăn tự mình đi tìm vợ nấu cơm không được
sao? Đừng mơ tưởng đem chủ ý đánh tới trên người phụ nữ của anh.
“Cô ấy sẽ là người Lam gia.”
“Cô ấy phải gọi tôi một tiếng anh cả.”
“Mà tôi là em chồng nhỏ nhất của cô ấy.”
“Tôi cũng là em chồng.”
Phía sau tiếp trước nói lên thân phận bản thân, mưu
toan được chia một chén canh, trường hợp nhất thời đạt tới cảnh giới gay cấn.
“Cốc cốc…” Có tiết tấu tiếng đánh liên tục không ngừng
mà vang lên, rốt cục đưa tới chú ý khắp nơi.
Mắt cười nhưng không cười, mặt lạnh lùng, ngón tay cứ
một chút là gõ xuống mặt bàn, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn. Cô là đương
sự, mà bọn họ giống như đã hoàn toàn quên mất điểm này, việc này khiến cô cực
kỳ căm tức.
Sau khi xác định đã có toàn bộ chú ý, Lâu Bộ Vũ không
nhanh không chậm mở miệng, “Trước hết phải làm rõ ràng một sự kiện, đó là tôi
là thân thể độc lập, không phải đồ của người nào. Còn nữa, tôi cũng không thích
ở phòng bếp, tôi có sự nghiệp cần phải phát triển, có lý tưởng muốn thật hiện,
nói thêm, tôi có gả cho Lam Vũ Đường không còn là một ẩn số…”
“Em phải gả cho anh.” Giọng điệu Lam Vũ Đường không hề
khoan nhượng.
“Câm miệng.” Lâu Bộ Vũ chỉ cần nói một câu, lập tức đã
có người nhận nghĩa vụ hỗ trợ, đem Lam Vũ Đường ấn đến sít sao, miệng cũng đã
bị bịt rất chặt.
“Cho dù là ba mẹ tôi muốn tôi xuống bếp, cũng phải xem
tâm tình của tôi đã, hơn nữa trả thù lao đủ, có hiểu không?” Thiên hạ không có
cơm trưa ăn miễn phí, đó là quy luật sắt không thay đổi.
“Chúng tôi sẽ trả tiền.” Bọn họ không có gì khác, chỉ
có nhiều tiền nhất.
“Tâm tình.” Cô nhắc lại điểm này.
“Chúng tôi cam đoan làm cho tâm tình cô vui vẻ.” Vì sở
thích ăn uống, khó khăn lớn hơn nữa cũng nhất định phải vượt qua.
“Hiệp định đạt thành.” Cô mỉm cười.
Một cỗ ý lạnh không hiểu ở trong lòng đàn ông Lam gia
nổi lên, bọn họ không phải đã lỡ rơi vào cạm bẫy nào chứ?
Một ngày không thấy, như cách ba thu, một tháng không
thấy, chẳng phải là quá lâu rồi sau.
Lam Vũ Đường không biết Lâu Bộ Vũ đang làm cái gì,
thời gian một tháng này cô đều bận, hơn nữa còn bay đi nước ngoài, thật không
hiểu thiên kim Tổng Giám đốc cùng chủ quản của Lâu thị làm ăn cái gì không
biết, luôn muốn cô bận rộn như vậy, anh đau lòng muốn chết.
Hôm nay anh có được tin tức đáng tin cậy, trợ lý chủ
tịch Lâu thị vào buổi sáng sẽ đáp máy bay về nước, vì thế anh chạy tới sân bay,
mòn con mắt trông chờ người yêu.
Lại nói tiếp lòng còn loạn còn chua xót, nhưng ai kêu
anh yêu một phụ nữ có thân phận quan trọng như vậy? Cho nên anh nhận mệnh,
nhưng đám anh em trong nhà không hiểu được làm sao, khắp nơi đối nghịch với
anh, như sợ anh cưới được Lâu Bộ Vũ.
Đến cuối cùng, anh rốt cục hiểu được tất cả nguyên
nhân chính là do tiểu yêu nữ kia thiết kế bẫy, bởi vì – cô căn bản không có ý
định gả anh. Càng nghĩ càng tức giận, anh đường đường là Tam thiếu gia Lam gia,
một người phụ trách mấy công ty, nạm vàng mạ bạc, người vừa đẹp trai vừa tài
giỏi, cô không lấy anh thì làm sao tìm được cực phẩm nam khác nào như vậy nữa?
Khi thân ảnh quen thuộc kia bị mười mấy tùy tùng vây
quanh đi ra sân bay thì Lam Vũ Đường căn bản ngây ngốc, chỉ thấy cô mặc tây
trang màu đen, tóc ngắn lạnh lùng chải ra sau, một cái kính râm đặt trên sống
mũi, đi đường giống anh cả phái đoàn xã hội đen.
Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Lam Vũ Đường cảm giác
càng ngày càng vô lực.
Già trẻ đi chung quanh người Lâu Bộ Vũ không giống
nhau, nhưng vừa thấy liền biết tất cả đều là chủ quản cao cấp của Lâu