
. Hừ, cô sẽ cho anh ta
biết cô là ác ma.
“Anh bán đứng tôi.” Ngoài tường phát ra tiếng kêu bất
bình, cơ hồ muốn phá cửa mà vào.
Hơn mười hai tay liều mình vươn ra giữ chặt. Nói giỡn,
nếu để cho nó xông vào, bọn họ còn có kịch vui xem sao?
“Anh rất muốn cho bọn họ xông tới chế giễu phải
không?” Nghe được xôn xao, cô trừng anh. Cô cũng không quên mình đang ở trong
hoàn cảnh bị một đám sói vây quanh, mà người này nửa đêm không chịu nổi cô đơn
lại hiện lên giường cô.
Trời ạ, ngày mai lấy mặt mũi gì đi đối mặt một đám đàn
ông?
Lam Vũ Đường xoay người, đi tới cửa, dùng âm lượng bên
ngoài có thể nghe được nói: “Kịch kết thúc rồi, có thể trở về rồi.” Anh cũng
không diễn cho người ta xem ham mê.
Chỉ nghe tiếng cười xuyên tường vang lên.
Lâu Bộ Vũ nắm lên gối đầu ném qua, “Chạy trở về nhà
của anh đi.”
Lam Vũ Đường cười cười, bắt được cái gối, chậm rãi đi
trở về giường, nhìn cô quyến rũ phong tình khó gặp, mê say nói: “Nếu mỗi ngày
tỉnh lại có thể nhìn thấy em thì tốt bao nhiêu.”
“Anh nằm mơ đi.” Cô lại đá anh một cước, lấy cớ che
dấu xấu hổ của mình.
“Khụ, làm đều làm, bây giờ trở về cũng không có gì
làm, liền thuận theo tự nhiên đi.” Anh một bộ tao nhã nói, tự động tự phát bò
lên giường, “Hơn nữa thời gian còn sớm, nhanh chóng ngủ đi.” Vươn tay ôm eo
giai nhân.
Wow a, anh xem cô là người chết sao?
Hơn nữa tay anh là kềm sao? Sao cứng rắn đẩy không ra?
“Em thật đáng ghét.” Anh dứt khoát xoay người đem
người vây ở dưới thân.
“Anh sẽ đè chết em.” Cô kháng nghị.
“Phụ nữ vốn chính là từ nhỏ để cho đàn ông đè, nhưng
chuyện đè chết người cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.” Câu trả lời của anh
làm cho người ta hộc máu.
“Anh là kẻ lừa đảo…” Lâu Bộ Vũ mơ hồ lẩm bẩm không rõ,
bởi vì bị người ngậm vào miệng. Cô cho là mình nhặt được một đàn ông tốt, ai
biết căn bản chính là đại ác ôn trong ngoài không đồng nhất, cô biết người
không rõ, giờ cô muốn đổi người được không?
Có thể ngủ chết là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Lâu Bộ Vũ ôm chăn bông cảm thấy thật thoải mái, cô mệt
chết, nhất định phải ngủ đủ mới được.
“Bịch bịch…” Nhà ai đang gõ trống, thật ồn ào.
Tiếng trống liên tục bám riết không tha, cô đem chăn
bông che đầu, tiếp tục ngủ, kiên quyết không chịu tỉnh lại.
“Này, chị dâu nhỏ, rời giường nấu cơm.”
Không nghe thấy.
“Em dâu nhỏ, chúng ta đói bụng, cứu một mạng người hơn
xây bảy tầng tháp.”
Tiếp tục mất thính giác.
“Chị dâu, rời giường…”
Muốn làm bộ không nghe được căn bản là không được.
Bên trong tiềng ồn ào, Lâu Bộ Vũ xoa mắt xuống giường
mở cửa.
Cửa mở, cô bị một đám người ngoài cửa hù đến. Có cần
thiết khoa trương như vậy sao?
“Hả!” Có người kêu lên kinh dị.
Mái tóc thật dài như thác nước đến thắt lưng, mắt vừa
tỉnh ngủ vẫn còn sương mù mê người, tướng mạo thường thường của cô đích xác sẽ
không để cho người ta liền chú ý đến cô, nhưng lúc này cô tràn đầy nữ tính, làm
đám người này thấy mắt choáng váng.
“Nhắm lại mắt sắc của các ngươi.” Lam Vũ Đường xông
lại che Lâu Bộ Vũ. Anh chỉ thoáng tránh ra không bao lâu, bọn họ lại chạy đến
nháo sự, thật sự là quá mức.
“Nhìn thôi mà.” Có người không cho là đúng kháng nghị.
“Vậy cũng không được.” Người phụ nữ này là dành riêng
cho anh, ai cũng không thể đoạt. Anh đem cô đẩy mạnh vào trong cửa, “Thay quần
áo rồi ra.” Mặc đồ ngủ làm cho bọn họ miễn phí thưởng thức, cho dù hình thức là
bảo thủ nhất cũng không được, anh sẽ ghen.
Các đàn ông Lam gia cười đến quỷ dị, “Thánh nhân,
không thể tưởng được ngươi cũng sẽ có một ngày trở thành phàm nhân.”
“Chúng ta vẫn cho rằng ngươi sẽ là người đàn ông trong
trắng cuối cùng của thế kỷ này đó.”
“Là ai lúc trước cười chúng ta là động vật dựa vào nửa
người dưới đây?”
“Là ai nói che chở để ý phụ nữ là hành vi cầm thú?”
“Còn có…”
Đoàn người sôi nổi ồn ào thảo phạt, vì “Ủy khuất” năm
đó mình chịu hòa nhau thành một.
“Thì ra các anh dư thừa tinh lực như vậy sao, tôi nghĩ
không cần nấu bữa sáng gì nữa.” Lâu Bộ Vũ đứng bên cạnh bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Chị dâu nhỏ, chị… làm sao có thể như vậy?” Có người
không thuận theo.
“Các người đã quên anh ta bây giờ có người bảo vệ sao?
Mắng anh ta không chừa mặt mũi cho tôi sao?” Cô kiêu ngạo hai tay chống eo,
chân đạp bước dài. Hừ, dù sao cô cũng không cần giả dạng thục nữ làm gì nữa
rồi, rõ ràng hung dữ như vậy.
“Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sám hối, xin không cần
không cho chúng tôi đồ ăn.” Ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Ghê tởm, Lâu Bộ Vũ ghét xoay đầu qua một bên.
Thiệt nhiều bàn tay đem Lam Vũ Đường “Chướng ngại vật”
siêu cấp lớn này quét sang một bên. Ruồi bọ lớn đáng ghét.
“Đi, chúng tôi dẫn cô đến phòng bếp.” Người tự đề cử
mình nhiều không kể xiết.
Đi xuống lầu, Lâu Bộ Vũ bị phòng bếp siêu cấp lớn
trước mắt này làm sợ ngây người.
Kẻ có tiền thật phô trương như vậy sao?
Suốt một tầng nha, bên trong là các thiết bị cao cấp
nhất, có thể đồng thời nấu cho hơn trăm người liên hoan mà không chật chội, để
cho bọn đàn ông "mười ngón không dính nước mùa xuân" này sử dụng có
phải quá lãng phí rồi hay không?
Thế giới n